Dạy dỗ? Bây giờ, ông ấy dám dậy dỗ Mục Vỹ sao?
Hôm nay, tên này như uống nhầm thuốc.
Hắn đã nhận được sự coi trọng của đại sư Mạt Vấn, sau này khéo ông ấy còn phải lấy lòng Mục Vỹ cũng nên!
“À, chuyện hôn sự của đôi trẻ thì nên để hai người tự quyết định, ngài nói có phải không trưởng tộc Mục?”, Lục Khiếu Thiên ngượng ngập đáp lại một câu.
“Ơ, đúng, đúng!”
Thấy Lục Khiếu Thiên có vẻ về phe của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không hiểu ra làm sao.
Hôm nay Mục Vỹ làm sao vậy nhỉ?
Ngay việc hắn từ chối hôn sự lúc đầu đã hoàn toàn khác với hắn của ngày thường rồi.
Tiếp nữa là hôm nay, Lục Khiếu Thiên lại đến nhà họ Mục.
Mục Lâm Thần biết Lục Khiếu Thiên là viện trưởng của Học viện Bắc Vân, đồng thời là người của đế quốc, nên rất ít khi can thiệp vào những tranh chấp trong gia tộc như thế này.
Vì thế, để tránh hiềm nghi, hiếm khi nào ông ấy bước chân vào phủ đệ của gia tộc nào.
Nhưng dù trong lòng Mục Lâm Thần thương yêu Mục Vỹ, tuy nhiên đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng có vị trí quan trọng trong gia tộc, nên ông ấy cũng không muốn khiến hai người họ bực tức.
“Trưởng tộc! Không được!”
Đúng lúc này, nhị trưởng lão lại lên tiếng.
Nhị trưởng lão tiếp tục đứng dậy nói: “Mười năm nay, Mục Vỹ chưa hề làm được gì cho nhà họ Mục chúng ta cả.
Gia tộc đã phải nuôi một tên vô tích sự thế này, đến lúc quan trọng không dùng tới thì còn giữ nó lại làm gì? Hơn nữa nó đánh lão quản gia đã có cống hiến khá lớn cho gia tộc ta là một chuyện tội đáng muôn chết!”
“Vị trưởng lão này, tôi thấy những lời nói này không nên phát ra miệng của một bậc trưởng bối mới đúng!”
Nhưng khi nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, Mục Lâm Thần còn chưa lên tiếng, đại sư Mạt đã không nhịn được mà cất lời.
Hôm nay, sau màn trao đổi ngắn ngủi với Mục Vỹ, đại sư Mạt tin chắc hắn đúng là một thiên tài về luyện đan.
Ông thật sự không hiểu tại sao cả nhà họ Mục lại luôn miệng gọi một thiên tài như vậy là ăn hại với vô tích sự.
Vả lại, mới tiếp xúc với Mục Vỹ một lúc, ông đã rất tán thưởng hắn.
Cho nên sau khi nghe thấy toàn bộ sự việc, ông không nhịn được mà chen lời.
Nhưng khi nghe thấy vậy, nhị trưởng lão lại ngây người ra.
Lão già này chỉ là một tên tôi tớ của Lục Khiếu Thiên, vậy mà lại dám chen ngang trong cuộc thảo luận của gia đình nhà họ Mục, đúng là không ra thể thống gì cả!
Hơn nữa, trước đó, nhị trưởng lão đã bị Mục Vỹ chọc cho tức điên người, đang không có chỗ để giải toả!
“Lão già kia, đây là chuyện của gia tộc nhà họ Mục ta, liên quan gì đến lão hả?”
“Đúng là không liên quan đến lão đây, nhưng ta cũng là khách của Mục thiếu gia.
Có điều là từ lúc ta bước vào biệt phủ với cậu ấy, chưa hề thấy một ai ra tiếp đón.
Nhà họ Mục các người tiếp đón khách khứa như vậy hay sao?”, Mạt Vấn nổi giận vì tiếng gọi lão già kia, nên ông không khách sáo nữa mà công kích lại.
“Hơn nữa là tên quản gia này bất kính với Mục thiếu gia trước.
Cậu ấy đánh lão ta hai cái bạt tai, lão phu thấy vẫn còn nhẹ chán.
Ông là trưởng lão của gia tộc, chưa hỏi rõ ngọn ngành ra sao, đã gán tội danh cho cậu ấy, đúng là không phân rõ phải trái”.
Nghe Mạt Vấn nói vây, nhị trưởng lão bật cười.
“Khách? Lục Khiếu Thiên thì đúng là khách rồi, chứ lão là cái thá gì hả? Một tên kẻ ăn người ở mà còn muốn người ta tiếp đón ư? Lão già kia, lập tức cuốn xéo khỏi nhà họ Mục ta ngay!”
“Hỗn láo!”
Tuy nhiên, nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, phía sau chợt vang lên một giọng gầm lên giận dữ.
Ngay sau đó, một âm thanh ầm ầm vang lên, bàn ghế gãy vụn, bụi bay mù mịt.
Lục Khiếu Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, mặt mày đỏ gay.
“Viện trưởng Lục!”
Thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều ngây ra như phỗng.
Lão già kia chỉ là một người hầu thôi mà, ông ấy có nhất thiết phải tức giận đến mức này không?
“Mục Phong Thanh, ông hỗn láo!”
Lục Khiếu Thiên chỉ thẳng vào mặt của nhị trưởng lão, rồi quát ầm lên: “Đại sư Mạt Vấn là khách mà thầy Mục Vỹ mời đến biệt phủ, vậy mà ông dám vô lễ như vậy.
Ta thấy con cháu nhà họ Mục các người cũng không cần phải đến Học viện Bắc Vân học nữa đâu!”
Lục Khiếu Thiên gần như là gào lên khi nói những lời này.
Cái gì?
Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, đám đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều trợn mắt há mồm, lập tức ngẩn người.
Mục Thần
Chương 11
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...