Cú đấm này trông có vẻ đơn giản nhưng Mục Lang có cảnh giới Ngưng Mạch không hề cảnh giác, bị đánh chảy máu mũi.
“Ngươi dám đánh lén…”
“Ta đánh lén hả? Không phải ta vừa ngang nhiên đấm ngươi sao?”
“Ngươi…”
“Mục Khoảnh!”
Thấy Mục Khoảnh mặt đỏ bừng bừng định xông lên đánh nhau, Mục Lang thấp giọng quát, cầm máu ở mũi nói: “Mục Vỹ, phế vật vẫn mãi là phế vật.
Hôm nay ta nhất định phải phế bỏ kinh mạch của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Phế bỏ kinh mạch của ta?”
Mục Vỹ điềm nhiên nói: “Vậy hôm nay ta sẽ phế bỏ kinh mạch của hai huynh đệ các ngươi ngay tại đây!”
Dứt lời, hắn giơ hai tay hình thành Toái Ấn màu đen ngưng tụ từ chân nguyên.
Mục Vỹ xông thẳng tới.
“Ngăn hắn lại!”
Thấy Mục Vỹ tới gần, sắc mặt Mục Khoảnh trở nên lạnh lẽo.
Mười mấy bóng người che chắn trước hai người bọn họ, muốn cản Mục Vỹ lại.
Một cảnh tượng quái dị hiện ra.
Mục Vỹ cứ như hồn ma đi len lỏi giữa mười mấy người kia.
Thoáng chốc, Mục Vỹ đã xuất hiện trước mặt Mục Lang và Mục Khoảnh.
“Cho các người nếm thử cảm giác bị phế bỏ kinh mạch!”
Nói xong, hắn giơ hai tay ra.
Giờ phút này, mặt mũi Mục Lang và Mục Khoảnh đều tái nhợt, không thể ngăn cản công kích của Mục Vỹ.
Cảnh tượng này quá kỳ quái.
Mục Nguyên tận mắt nhìn thấy Mục Lang và Mục Khoảnh cứ như hai thằng ngu đứng im tại chỗ mặc cho Mục Vỹ đánh vào ngực mình.
Bịch bịch…
Hai tiếng va chạm đồng thời vang lên.
Hai người không khỏi đồng thời rên rỉ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Ngay sau đó, một cơn đau mãnh liệt từ lồng ngực bọn họ dần khuếch tán ra toàn thân.
Cảm giác đau đớn này như muốn lấy mạng họ, như một đàn mối đang không ngừng cắn nuốt máu tươi và tinh khí trong người bọn họ.
Đến tận lúc này, bọn họ mới biết.
Mục Vỹ trước mắt thật sự đã thay da đổi thịt.
Hoàn toàn khác biệt với Mục Vỹ của mười năm trước.
Khủng bố!
“Mục Vỹ, ngươi…”
Mặt Mục Lang xám xịt, thân thể co ro nhưng lại không nói nên lời.
Mục Khoảnh ở bên cạnh đã ngất xỉu từ lâu, nằm im không nhúc nhích.
Tại sao?
Mục Lang không thể hiểu nổi, vừa rồi y đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn đòn tấn công của Mục Vỹ.
Thế nhưng sự phòng bị của y lại bị Mục Vỹ đánh tan chỉ trong một nốt nhạc.
Từ bao giờ Mục Vỹ đã trở nên đáng sợ như vậy?
“Ta trả lại nguyên vẹn hai chữ phế vật này cho hai ngươi!”
Hai huynh đệ tê liệt ngã lăn ra đất.
Mười mấy tên võ giả kia trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ vì thực lực lực Mục Vỹ, không dám xông lên.
“Phù…”
Mục Vỹ đứng tại chỗ thở phào một hơi.
Hiện giờ hắn cảm thấy nội tâm vô cùng tĩnh lặng.
Suốt mười năm nay, hầu như Mục Vỹ đã bị mấy người Mục Lang, Mục Khoảnh và Mục Nguyên bắt nạt từ nhỏ đến lớn.
Giờ phút này, Mục Vỹ kia như đã được phóng thích hoàn toàn.
Rốt cuộc tim của hắn cũng đã bình tĩnh lại!
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi! Võ thuật là phải cướp đoạt.
Chỉ khi mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ!”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ tận đáy lòng.
Mục Vỹ chậm rãi quay lưng rời đi.
Mục Lang và Mục Khoảnh bị phế bỏ chắc chắn sẽ khiến đại trưởng lão và nhị trưởng lão thẹn quá hóa giận.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ lại không hề lo lắng.
Chưa kể đại sư Mạt luôn tán thưởng và che chở cho hắn, hắn đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, nhà họ Tần cũng sẽ không để yên cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngang nhiên làm bừa.
Còn trong bóng tối…
Trước mắt chỉ cần ở thành Bắc Vân, hắn vẫn sẽ được an toàn.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ dẫn theo Diệu Tiên Ngữ rời đi.
Mười mấy tên võ giả không một ai dám ngăn lại.
Còn Mục Nguyên đã ướt hết quần, hai chân run rẩy đứng im tại chỗ, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi trông thấy Mục Vỹ đã rời đi, gã mới ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc.
Đó… còn là Mục Vỹ sao?
Ngày hôm nay đúng là ác mộng.
“Thầy Mục…”
Trên đường đi, Diệu Tiên Ngữ chăm chú nhìn Mục Vỹ.
Đối với thiếu nữ đang tuổi dậy thì, Mục Vỹ của hiện giờ quả thực rất có sức hút.
Phế vật bị mọi người xua đuổi suốt mười năm, một khi quật khởi liền thay đổi phong cách làm việc.
Rốt cuộc tại sao Mục Vỹ phải chịu đưng cái danh phế vật ròng rã mười năm trời, bị người người sỉ vả?
“Sao thế?”
“Có phải vì thầy là con riêng nên mới kiên trì chịu đựng hay không? Nhưng tại sao bây giờ thầy lại lựa chọn quật khởi? Chẳng lẽ thầy thật sự định trở về nhà họ Mục, đối diện với thân phận của thầy sao?”
…
“Có phải thầy không muốn làm lớn chuyện khiến nhà họ Mục ở thành Nam Vân chú ý tới không? Tuy bây giờ thầy rất mạnh nhưng thành Bắc Vân thua xa thành Nam Vân.
Thầy vẫn chưa thể sánh bằng thiên tài ở đó!”
…
“Trò nghe nói sau khi mẫu thân của thầy sinh ra thầy liền biến mất không rõ tung tích.
Phụ thân của thầy đã từng biến mất một khoảng thời gian nhưng sau khi trở về lại im ắng hơn hẳn.
Nếu không hiện giờ e là nhà họ Mục đã trở thành gia tộc đệ nhất đế quốc Nam Vân rồi! Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì sao?” .
Mục Thần
Chương 50
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...