Thánh Đan Tông?
Cùng lúc đó, mọi người ở sảnh lớn lầu một Tụ Hiền Các nghe thấy cái tên Thánh Đan Tông đều vểnh tai.
Thánh Đan Tông nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục.
Dù là ở thành Bắc Vân, thậm chí là cả thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân đều có Thánh Đan Các - phân hội của Thánh Đan Tông.
Thánh Đan Các còn áp đảo cả hoàng quyền.
Học viện được đế quốc xây dựng ở mọi thành thị có địa vị rất cao nhưng cũng phải né tránh Thánh Đan Các, không dám gây xung đột.
Nhưng dù Thánh Đan Tông có mạnh tới đâu cũng phải nói lý chứ!
Vậy nên bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Một chén rượu, một nghìn linh thạch hạ phẩm. Ngươi cũng ghê gớm đấy!”, Thiệu Minh cười lạnh, nhướng mày khinh thường
“Không hề, không hề!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Ngươi xem, hôm nay lớp năm sơ cấp của ta ở đây chơi rất vui vẻ, nhưng sau khi bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rày liền hết hứng. Ngươi phải biết đời người khố ải, sung sướng nhất thời bỏ nghìn vàng cũng khó đổi!”
“Quan trọng nhất là... thực lực của huynh đệ ngươi như vậy, chắc cũng hông muốn bị hủy ở đây đâu nhỉ?"
Uy hiếp!
Câu nói này của Mục Vỹ là uy hiếp trắng trợn.
Khoé miệng Thiệu Minh co rút, sắc mặt lạnh lùng.
Bọn họ là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, ai ở đế quốc Nam Vân này gặp bọn họ cũng phải nhượng bộ, Mục Vỹ lại không biết trời cao đất dày như vậy.
Nếu không vì kiêng dè Tân Mộng Dao, Thiệu Minh đã ra tay đánh người, không cần phải nói nhảm với đám người Mục Vỹ.
“Có lẽ ngươi không biết, bọn ta là đệ tử Thánh Đan Tông, tới đây khảo sát Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân. Chắc ngươi cũng phải nghe tới thế lực của Thánh Đan Tông rồi chứ?”, Thiệu Minh lơ đãng nói.
Ý của hẳn đã rất rõ ràng!
Ngươi dám chọc vào đệ tử của Thánh Đan Tông sao?
“Thánh Đan Tông?”
Mục Vỹ cau mày.
Thấy thế, Thiệu Minh không ngừng cười lạnh. Dù Mục Vỹ nối danh ở học viện Bắc Vân tới đâu cũng phải cúi đầu khi nghe thấy ba chữ Thánh Đan Tông.
“Đúng là Thánh Đan Tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan Tông trở thành một trong các thế lực lớn nhất Thiên Vận Đại Lục này thì có liên quan gì tới ngươi?”
Chí là câu nói tiếp theo của Mục Vỹ lại khiến Thiệu Minh suýt tức chết
“Đệ tử nội môn? Ta nhớ hình như Thánh Đan Tông có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tỉnh anh, đệ tử hạt nhân, thậm chí còn có cả đệ tử chân truyền của trưởng lão. Có vẻ đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông chỉ là râu ria thôi là?”
“Ngươi.."
Lời nói phách lối của Mục Vỹ khiến sức mặt Thiệu Minh ám đạm, lửa giận bừng bừng.
Đúng là đệ tử của Thánh Đan Tông chia thành từng cấp, địa vị của mỗi cấp chênh lệch khá lớn.
Đệ tử ngoại môn nhiều vô số, đệ tử nội môn cũng chỉ được coi là đệ tử thật sự của Thánh Đan Tông mà thôi, địa vị không hề cao.
“Được, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thực lực của đệ tử Thánh Đan Tông!”
Lúc này Thiệu Minh đã không nhịn nổi nữa. Trông Mục Vỹ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy, hẳn tuỳ tiện giơ tay cũng có thể bóp ch ết mà còn dám kiêu ngạo.
Răng rắc.
Nhưng hắn đang định đánh người thì tiếng đứt gãy vang lên
Khô Ly hét thảm.
Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly đều bị Băng Chuỳ của Tân Mộng Dao khống chế. Lúc Thiệu Minh chuẩn bị ra tay, cô lập tức khiến ngón tay của Khô Ly đút lia rơi xuống đất, biến thành bột mịn.
Cứ thế, một ngón tay bỗng nhiên biến mất!
“Dừng tay!”, Thiệu Minh lạnh giọng quát: “Nếu ngươi còn dám..."
Răng rắc...
Thiệu Minh chưa nói hết câu, Tân Mộng Dao lại ra tay.
Ngón tay thứ hai của Khô Ly lại rơi xuống đất biến thành bột phấn.
“Dừng tay!”
Thiệu Minh không chịu nổi, hét ầm lên: “Ta sẽ đưa một nghìn linh thạch hạ phẩm!"
Hắn phất tay lên, một nghìn linh thạch hạ phẩm liền xuất hiện. Mục Vỹ không thèm khách sáo thu hết vào nhẫn không gian.
Thiệu Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia lại đau lòng.
Hắn ta vốn định dựa vào đại ca đòi chiếc nhẫn ấy vẽ,nào ngờ Tân Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại lợi hại như vậy.
Lần này thật sự là mất cá chì lẫn chài!
“Đa tại Dao Nhi, thả người đi!"
“Nhưng mà..”
“Không sao. Thiệu Minh công tử là đệ tử Thánh Đan Tông, đương nhiên không thể không giữ chữ tín.
Chỉ có một nghìn linh thạch hạ phẩm, không đến mức khiến hắn ta trở mặt sau khi thả người đâu!"
Mục Vỹ không hề lo lắng xua tay.
Tân Mộng Dao gật đầu, thả Khô Ly ra.
Bàn tay của Khô Ly đã hiện ra màu xanh, Băng Chuỳ biến mất. Hắn ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.
Mấy tên đệ tử vội vàng chạy lên đỡ hắn dậy.
“Đại ca...sao có thể nuốt trôi cục tức này! Giết hắn đi", Thiệu Vũ thấy Khô Ly được thả, không nhịn được nói.
Mục Thần
Chương 106
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...