Diệu Tiên Ngữ đang cực kỳ lo lắng.
Lúc thì Mục Vỹ tỏ ra dữ tợn, lúc lại tỏ ra dễ chịu, sau đó lại như đang suy tư gì đó.
Cô ta thực sự không biết rốt cuộc là thế nào.
Trông thấy Mục Vỹ đang nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, trước trán có vài sợi tóc mai rũ xuống che đi hai bên má.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy, thoạt nhìn trông hắn cũng khá đẹp trai!
“Tại sao trước kia chưa từng phát hiện ra?”
“Phát hiện cái gì?”
Diệu Tiên Ngữ vừa nói xong, Mục Vỹ đã mở mắt cười hỏi: “Có phải phát hiện thầy ngày càng đẹp trai, dần dần thích thầy rồi không?”
“Hừ, trò không thèm thích thầy đâu!”, Diệu Tiên Ngữ không ngờ hắn tỉnh lại bất ngờ như vậy, lập tức đỏ bừng mặt.
“Hả? Thế là thừa nhận thầy ngày càng đẹp trai rồi à?”
“Không phải!”
Diệu Tiên Ngữ bị đoán trúng tim đen luống cuống tay chân, lôi ra một cuốn sách màu vàng, khẽ hừ một tiếng: “Này, tên quỷ tham tiền, Bát Hoang Ngâm của thầy đây!”
“Bát Hoang Ngâm!”
Nghe thấy ba chữ này, Mục Vỹ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng khi nhìn vào võ kỹ, sắc mặt hắn lại trở nên quái dị.
Trông cuốn sách màu vàng kia rõ ràng đã cũ, nhưng ba chữ trên đó không phải chữ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ.
Chữ thứ hai và chữ thứ ba cách nhau một khoảng rất lớn, hình như ở giữa còn hai chữ nữa nhưng không thấy rõ cho lắm.
Kiếp trước Mục Vỹ đã từng chinh chiến ở một đại thế giới, từng nhìn thấy loại chữ này, thì thầm nói “Bát Hoang Sinh Tử Ấn!”
Sau khi mở ra, Mục Vỹ lập tức chìm đắm trong võ kỹ.
Tuy loại chữ này không khác biệt nhiều với chữ của Thiên Vận Đại Lục nhưng Đông Phương Ngọc có thể mượn võ kỹ này lĩnh ngộ cảnh giới trong đó, đúng là có thể tự xưng thiên tài.
Khi học một võ kỹ, chỉ cần sai một chữ sẽ gây ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không thể không nói, Đông Phương Ngọc có thể luyện võ kỹ không dễ hiểu này thành như vậy đúng là hắn ta cực kỳ liều mạng.
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn chia làm bốn ấn.
Một khi luyện thành, Bát Hoang sinh tử, sinh tử thiên địa!”
Mục Vỹ nghiêm túc đọc thử, dần dần bị hấp dẫn vào đó, hoàn toàn quên mất Diệu Tiên Ngữ bên cạnh.
“Ấn thứ nhất, Toái Ấn, phá hủy kinh mạnh của võ giả, triệt đường sống của võ giả.
Uy lực cực lớn, hủy diệt kinh mạch, có thể chiến đấu vượt cấp!”
“Ấn thứ hai, Di Thiên Ấn, che trời lấp đất, nâng cao thực lực võ giả, hủy diệt sự sống!”
“Ấn thứ ba, Sinh Tử Hoang Ấn, diệt tuyệt sinh tử, thiên hạ Bát Hoang!”
“Ấn thứ tư, Bát Hoang thiên ấn, ấn Bát Hoang, diệt thiên địa!”
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn quả thực rất mạnh!”
Mục Vỹ cẩn thận đọc lại một lần mới phát hiện ra điểm mạnh của võ kỹ này.
Hoàng Giai cao cấp?
Mục Vỹ có thể cảm giác được, võ giả từ tầng thứ mười của thân xác trở xuống không thể chống đỡ nổi võ kỹ này, trừ phi đột phá tới mười tầng của linh khiếu, mở ra mười huyệt khiếu lớn của cơ thể, chứa đựng chân nguyên dồi dào mới có thể ngăn cản.
“Không phí công ta trả giá đắt để đoạt được ngươi!”
Đánh giết bốn người mặc áo bào đen, Cận Đông và Đông Phương Ngọc cũng thu hoạch được mấy nghìn linh thạch, mấy quyển võ kỹ và không ít vũ khí.
Chỉ là đối với Mục Vỹ, cộng lại tất cả những thứ này còn không bằng giá trị của Bát Hoang Sinh Tử Ấn.
“Bây giờ phải thử ấn đầu tiên xem sao, Toái Ấn!”
Nói xong, Mục Vỹ lại nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ.
Mà giờ phút này, khóe môi của cô ta cũng nhếch lên cao.
Bên cạnh có một mỹ nữ xinh đẹp lại không thèm để ý, nhưng với một cuốn sách cũ rách nát thì lúc kinh ngạc lúc bật cười.
“Đồ ngốc!”
Diệu Tiên Ngữ không thèm để ý tới Mục Vỹ nữa, bắt đầu nghịch đống linh thạch và vũ khí cướp được từ đám người Cận Đông, Đông Phương Ngọc.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả.
Ấn này mạnh ở chỗ ngưng tụ chân nguyên trong cơ thể, khiến mỗi một luồng chân nguyên trong người đều có thể dừng lại vững vàng!”
Mục Vỹ suy tư, bàn tay chậm rãi nâng lên.
Hiện giờ tư chất của hắn đã không còn như trước, đủ để được coi là thiên tài.
Khả năng lĩnh ngộ và thực hành đều không tầm thường.
“Toái Ấn, mở!”
Hắn quát khí một tiếng, giữa hai tay chậm rãi hình thành nên một ấn ký xoay tròn.
Ấn ký kia màu đen, như một vòng xoáy không ngừng khuấy đảo.
Khi ấn ký màu đen kia được hình thành, Diệu Tiên Ngữ lại cảm thấy một luồng khí tức lặng lẽ ập vào mặt.
“Thật mạnh!”
Không phải cô ta chưa từng thấy Đông Phương Ngọc đánh ra Bát Hoang Sinh Tử Ấn.
Thế nhưng so với Toái Ấn của Mạc Vỹ hiện giờ, Toái Ấn của hắn ta không chỉ có sai lầm rất lớn, khí tức cũng yếu hơn cả chục lần.
Mục Vỹ mới chỉ tiếp xúc với võ kỹ này vẻn vẹn chưa tới nửa ngày mà thôi!
“Phù…” .
Mục Thần
Chương 47
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...