*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Minh Hiên ôm cổ mình, nhưng không thể ngăn được những tia máu phụt ra ngoài.
Hắn ta muốn nói chuyện, nhưng không thể nói được lời nào nữa.
Đến tận lúc chết, hắn ta cũng không ngờ là Tần Ninh lại thật sự dám giết mình.
Là hoàng tử của đế quốc, đừng nói là Tần Ninh mà ngay cả Diệp gia, Từ gia, Vương gia hay Quách gia cùng những đại gia tộc khác căn bản cũng không dám giết hắn ta, ngay cả ám sát cũng không.
Nhưng Tần Ninh, lại thật sự ra tay giết hắn ta trước mặt Vương thúc của chính hắn ta!
Sinh khí từ từ tiêu tan, giờ phút này, Minh Hiên đã chết.
Ngay lúc đó, âm thanh xung quanh yên tĩnh đến mức nghẹt thở.
Khuôn mặt Minh Vũ tái mét.
Xong rồi xong rồi!
Tần Ninh đã giết Minh Hiên, giết tam hoàng tử thì kể cả có thể giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt thì cũng khó mà thoát tội chết!
Lần này, không ai bảo vệ được Tần Ninh rồi!
Tần Ninh cất cây côn mảnh về chỗ, nhìn thi thể trên mặt đất, hừ lạnh nói: “Nếu thằng nhóc Minh Uyên biết con cháu đời sau của mình có đức hạnh thế này thì chắc cũng sẽ tức chết!”
“Hỗn láo!”
Mà đúng lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng chốc vang lên. Toàn thân U Vương toát ra hơi thở mạnh mẽ bước vào cảnh giới Linh Phách.
“Thằng nhãi kia, cho dù ngươi có kẻ nào chống lưng thì ngày hôm nay, Vương ta nhất định phải băm xác ngươi thành ngàn mảnh!”
Thân là U Vương, ông ta chính là lực lượng trung kiên của đế quốc, có thể ngồi ngang hàng với đương kim hoàng đế.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại dám giết cháu trai của ông ta, giết một vị hoàng tử ngay trước mặt ông ta.
Đây quả thực là coi thường pháp luật, phớt lờ uy nghiêm của đế vương!
Hơi thở mãnh liệt của U Vương cảnh giới Linh Phách lúc này lan tràn khắp người, mang theo sự chết chóc khiến người ra run rẩy.
Ở đây, tu vi mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Linh Hải, giữa cảnh giới Linh Hải và cảnh giới Linh Phách, còn có hai đại cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân.
“Giết ta? Ông vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì đã nửa ngồi trên mặt đất, lúc này trên hai bàn tay cũng xuất hiện từng đạo linh ấn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Diệp Viên Viên hơi loé lên, lùi về sau một bước.
Nàng đã từng nhìn Tần Ninh thi triển tới mức này. Lúc đó, đứng phía đối diện chính là đám người Tề Đông Minh. Nhưng lúc đó, đám người Tề Đông Minh chỉ là cảnh giới Linh Hải.
Nhưng vị trước mắt này là cảnh giới Linh Phách, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.
Nàng cũng không chắc chắn, Tần Ninh có thể thực sự chống đỡ nổi không!
“U Vương hà tất phải tức giận tới vậy?”
Nhưng khi U Vương đang muốn ra tay thì trước mặt Tần Ninh lại lướt qua một tiếng gió, sau đó xuất hiện một bóng người.
“Thánh Đăng Phong!”
Nhìn thấy người tới, U Vương rõ ràng chợt sững người.
Thánh Đăng Phong chính là các chủ của Thánh Đan các. Việc kinh doanh của Thánh Đan các phân bố trên toàn đế quốc.
Mà Thánh Đan các ở đế quốc Bắc Minh vẫn chưa phải là tổng bộ của Thánh Đan các.
Thánh Đan các thực sự là thế lực mạnh nhất trên Cửu U đại lục.
Chính vì như vậy mà ở đế quốc Bắc Minh, Thánh Đăng Phong cũng không phải là người dễ chọc, dù sao, đứng sau lưng ông ta chính là Thánh Đan các cực lớn.
Nhưng, lúc này, Thánh Đăng Phong xuất hiện là có ý gì?
Muốn ra mặt cho Tần Ninh?
Thằng nhãi này rốt cuộc là có lai lịch thế nào?
Diệp Viên Viên của Diệp gia, cũng ra mặt vì hắn. Bây giờ, đến cả Thánh Đăng Phong cũng đích thân xuất hiện rồi.
“Thánh các chủ!”
U Vương trịnh trọng nói: “Kẻ này đã giết con cháu của hoàng thất ta. Tội đáng muôn chết. Ta nghĩ chuyện này không còn gì để thương lượng nữa chứ?”
“Có lẽ cũng vẫn thương lượng được đấy!”
Thánh Đăng Phong mở lời, cười nói: “Chết đi một vị hoàng tử, nhưng nếu có thể đổi lại hợp tác giữa Thánh đan các và hoàng thất thì ông nghĩ thế nào?”
Lời này vừa nói ra khiến U Vương cũng sững sờ.
Thánh đan các vẫn luôn nắm giữ mạch máu đan dược và linh khí của đế quốc Bắc Minh, tổn hại cực lớn tới lợi nhuận của hoàng thất.
Nhưng ngại chống lưng của người ta quá lớn nên hoàng thân không có cách nào để quản lý.
Hơn nữa, từ trước tới nay, Thánh đan các vẫn luôn từ chối hợp tác, một nhà độc chiếm. Hoàng thất cũng chỉ có thể không ngừng đàm phán với Thánh đan các, hi vọng hai nhà có thể cùng hợp tác với nhau.
Không ngờ, Thánh Đăng Phong lại vì Tần Ninh mà cam tâm tình nguyện làm tới mức này.
“Ta không thể quyết định chuyện này, vẫn cần Vương huynh tới đích thân giải quyết!”
U Vương trầm giọng nói: “Ta nhất định phải đem thằng nhãi này đi. Còn chuyện này giải quyết thế nào thì vẫn phải chờ ý tứ của đương kim thánh thượng!”
Nghe lời nói này, Thánh Đăng Phong cũng tỏ vẻ mặt khó xử nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh thu lại côn mảnh, nhìn U Vương kia, cười nói: “Cũng được, ta sẽ đi theo ông tiến cung, xem xem hoàng cung đế quốc Bắc Minh ngày nay còn có được mấy phần của năm đó!”
Nghe thấy câu nói này, U Vương hận tới mức nghiến răng.
Tần Ninh rõ ràng chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, trông nét mặt vẫn như đứa trẻ nhưng lời nói thì như một ông già, quả thật khiến người ta tức chết.
U Vương sải bước, đi thẳng.
Thánh Đăng Phong đi theo bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận hộ tống.
“Tần công tử, nếu Minh Ung đại đế không bỏ qua chuyện này vậy thì Tần công tử hãy đi theo Khương đại sư rời khỏi đế quốc Bắc Minh, gia nhập vào tổng các Thánh đan các”.
“Ở đó, kể cả hoàng đế Minh Ung có gan lớn thế nào thì cũng không động được tới lỗ chân lông của công tử!”
“Tháo chạy hả?”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên bật cười: “Chỉ là hoàng đế Minh Ung mà thôi, còn chưa tới mức khiến ta phải rời khỏi đế quốc Bắc Minh!”
“Hơn nữa, ở đây vẫn còn nhiều chuyện vẫn chưa kịp làm mà!”
Nghe câu nói này, Thánh Đăng Phong bỗng muốn nổ đầu.
Vị đứng trước mặt đúng là không sợ trời không sợ đất.
Đế quốc Bắc Minh, hoàng đế Minh Ung chính là vị hoàng đế xuất sắc nhất trong lịch sử, dốc lòng xây dựng đất nước, muốn biến đế quốc Bắc Minh trở nên càng lớn mạnh hơn.
Ngay cả bản thân Thánh Đăng Phong, xét về thực lực cũng không phải đối thủ của hoàng đế Minh Ung.
Cả đế quốc Bắc Minh, chỉ duy có vị kia ở học viên Thiên Thần là có thể phân cao thấp với hoàng đế Minh Ung mà thôi.
Một đoàn người, lúc này tiến về hoàng cung Bắc Minh.
Trên đường đi, sắc mặt của Minh Vũ vô cùng ảm đạm.
Vốn dĩ muốn lôi kéo Tần Ninh làm trợ thủ cho mình.
Nhưng ai biết được nửa đường lại giết Minh Hiên. Điều khiến hắn ta không ngờ tới là, Tần Ninh lại cứ như thế mà giết Minh Hiên.
Như thể giết một tên vô lại ở giếng chợ, gần như không thèm để tâm.
Gã này, rốt cuộc là lấy tự tin từ đâu?
Vốn muốn lôi kéo một thiên tài, nhưng bây giờ chỉ có thể thành một thiên tài sắp chết.
Mà vì chuyện này, khiến U Vương vốn không thích mình sẽ càng ghét hơn, thanh thế của mình trong triều cũng sẽ giảm sút đáng kể.
“Haizzz…”
Càng nghĩ càng chán nản, Minh Vũ không khỏi thở dài.
“Ngươi thở dài chuyện gì thế?”
Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng khiến Minh Vũ giật mình.
“Tần công tử!”
Minh Vũ nhìn Tần
Phong Thần Châu
Chương 101
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...