Hai bóng người đang rời khỏi hang động, quay về khu ba mươi sáu.
Lúc này đây, giữa lúc nơi nơi đèn đuốc sáng ngời, trong khu ba mươi sáu chỉ có sáu người họ cùng với ông Què, quả thực nghĩ thôi cũng thấy nực cười.
Học viện Thiên Thần canh giữ một ngọn núi vàng mà hoàn toàn không biết.
Nếu địa linh mạch được khai quật sớm hơn, chỉ e trong học viện Thiên Thần đã xuất hiện không biết bao nhiêu linh tử đạt tới cảnh giới Linh Luân.
Tần Ninh về tới bên ngoài căn phòng, nhìn tòa ký túc xá ở phía đối diện vẫn còn hào quang, hắn cũng không quay về phòng mình mà đi thẳng sang phòng của ông Què ở một bên khác.
Diệp Viên Viên đi theo.
Cốc cốc cốc…
Hắn gõ nhẹ lên cửa và đợi trong chốc lát, cửa phòng “kẹt” một tiếng rồi mở ra.
“Chào buổi sáng tiền bối!” Tần Ninh khẽ cười.
“Sáng cái đầu ngươi, lão già này còn chưa ngủ, nửa đêm nửa hôm mà sáng cái gì?”
“Đã qua rạng sáng, đương nhiên bây giờ là buổi sáng rồi”.
Tần Ninh mím môi cười: “Tiền bối, lần đầu đến đây, mấy đệ tử học viện như bọn ta chắc chắn đã làm phiền tới tiền bối.
Viên Kim Diễm Ngọc Tử này coi như món quà bồi tội trước cùng tiền bối!”
Tần Ninh nói rồi lấy ra một viên Kim Diễm Ngọc Tử.
Đôi mắt của ông già kia vốn mờ mịt và vẩn đục, nhưng ngay khi nhìn thấy Kim Diễm Ngọc Tử, dường như có một luồng sáng chợt lóe lên.
“Vào trong ngồi đi!”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh mỉm cười: “Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi, bọn ta không làm phiền nữa!”
Tần Ninh chắp tay, quay người định rời đi.
Thế nhưng bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, Tần Ninh mỉm cười thêm lần nữa: “Tiền bối, có tuổi rồi, đêm đến khó ngủ, nếu dùng viên Kim Diễm Ngọc Tử này, có thể đảm bảo tiền bối đêm nào cũng ngủ ngon!”
Nói dứt câu, lần này Tần Ninh thực sự rời đi.
Diệp Viên Viên đi theo sau hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Mức độ trân quý của một viên Kim Diễm Ngọc Tử hoàn toàn không thua kém gì một viên linh đan cấp bốn.
Nhưng Tần Ninh trở tay đã tặng ngay cho ông Què rồi!
Thế này thì tùy hứng quá nhỉ?
Mà lúc này đây, ông Què chống gậy, cầm viên Kim Diễm Ngọc Tử trong tay mà ngơ ngác.
“Cái thằng này…”
Ông Què lầm bầm một mình, hàng trăm cảm giác đan xen trong lòng.
Vì tu luyện nên quả thực cơ thể ông ta xuất hiện một vài vấn đề, dẫn đến việc mất ngủ vào ban đêm, nhưng chỉ có mình ông ta biết được chuyện này.
Dường như Tần Ninh… đã nhìn ra được?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có khả năng này lắm!
“Xem ra từ nay về sau lão già này có chuyện náo nhiệt để xem đây”, lão Què lầm bầm rồi đóng cửa về phòng.
Khác với đám người Tần Ninh đang ngủ ngon lành, giờ phút này đây, ở một bên khác, trong học viện Thiên Thần, bầu không khí đè nén hơn hẳn.
“Ông nói rằng, những thứ này do Tần Ninh giao cho ông?”
“Đúng vậy!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra thận trọng, nhìn viện trưởng Thiên Ám trước mặt mà cung kính nói: “Sự việc hệ trọng, tuy rằng học viện quy định rằng có thể chọn phần thưởng tùy ý, nhưng lão phu cũng không ngờ tên Tần Ninh này dám chọn Bàn Long kiếm quyết, kiếm Ngọa Long và Bế Hải đan!”
“Cái thằng chết tiệt này…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám cũng thay đổi rất khó lường.
Nhưng nghĩ tới lời của hoàng đế Minh Ung, Thiên Ám đành xua tay: “Cho nó hết đi!”
“Viện trưởng…”
Ông ta nói dứt câu, sắc mặt của Hứa Thông Thiên đã trắng bệch.
“Nếu chọn năm loại linh quyết, linh đan, linh khí khác, chẳng qua cũng chỉ quý giá hơn một chút, có thể cho được”.
“Nhưng còn Bàn Long kiếm quyết, đệ tử tu hành trong học viện này ai luyện thì người đó bị phế luôn, linh quyết này quá tà môn”.
“Vả lại, Bế Hải đan chính là linh đan để bế quan khí hải, trước nay luôn là linh đan hại người”.
“Còn cả kiếm Ngọa Long nữa…”
Hứa Thông Thiên trông rất khổ sở: “Kiếm Ngọa Long tuy rất bá đạo nhưng lại là một thanh kiếm gãy, vả lại, rất dễ cắn nuốt chủ…”
“Không sao!”
Thế nhưng viện trưởng Thiên Ám vẫn xua xua tay: “Nó muốn cái gì thì cứ cho nó đi!”
“Vâng!”
Hứa Thông Thiên không nói nhiều nữa, dù sao thì ở học viện Thiên Thần này, viện trưởng Thiên Ám quyết định là được.
“Còn một chuyện nữa thưa viện trưởng!”
Hứa Thông Thiên lại lên tiếng: “Lần này Tần Ninh cố tình chọn khu ba mươi sáu để sống, ngài thấy chuyện này…”
“Khu ba mươi sáu à…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám bỗng trở nên kỳ quặc…
Tần Ninh này làm việc thật kỳ lạ.
“Thế này đi!”
Viện trưởng Thiên Ám chậm rãi lên tiếng: “Hứa Thông Thiên, chuyện ở linh các, ngươi không cần để tâm nữa.
Kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là người quản lý ký túc xá của khu ba mươi sáu, sau này ngươi phải báo cáo với ta về nhất cử nhất động của Tần Ninh!”
“Hả?”
Ông ta nói thế khiến Hứa Thông Thiên sững sờ.
Với tư cách là một trong những trưởng lão chủ sự của linh các, ngày thường lão ta kiếm được rất nhiều lợi ích.
Thế mà bây giờ viện trưởng điều ông ta tới khu ba mươi sáu, làm quản lý khu?
Như thế này đồng nghĩa với việc bị giáng chức đấy!
“Viện trưởng, ta đảm bảo không nói ra một chữ về những sự việc trước kia, thế nhưng, tại sao ngài lại giáng chức của ta!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra đau khổ.
Nghe thấy câu ấy, viện trưởng Thiên Ám chỉ mỉm cười: “Bây giờ có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tủi hờn, thế nhưng, biết đâu đấy, chỉ cần ngươi kết giao với Tần Ninh, đến khi ta bảo ngươi rời khỏi vị trí quản lý này, ngươi sẽ thấy không nỡ”.
Ông ta nói vậy khiến Hứa Thông Thiên khựng lại.
Lão ta phải thừa nhận rằng Tần Ninh rất khó lường.
Gọi ra được cả tứ tượng thánh trụ, đây là điều mà không ai ở học viện Thiên Thần làm được suốt cả vạn năm qua.
Vả lại trong lần ban thưởng như học viện đã hứa, thằng nhóc này chọn toàn những thứ tà môn, cũng rất kỳ lạ.
Thế nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi!
Làm quản lý khu vực ký túc xá của đệ tử đâu thể bằng được làm trưởng lão chủ sự của linh các chứ!
Nhưng viện trưởng đã hạ lệnh, lão ta không thể nào từ chối được.
Sau khi gom đủ những thứ mà Tần Ninh yêu cầu, Hứa Thông Thiên mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hứa Thông Thiên đã tới khu ba mươi sáu.
Nhìn khu ba mươi sáu hoang vu hẻo lánh, Hứa Thông Thiên tự lầm bầm trong lòng: “Không biết mấy thằng nhóc kia có thấy sợ mất mật không”.
Cùng lúc đó, bên trong khu ba mươi sáu.
Tần Ninh dậy từ rất sớm, rồi gọi bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái tập trung lại.
Diệp Viên Viên đương nhiên cũng dậy từ lâu rồi.
“Lão đại, sao huynh gọi bọn ta sớm thế, có chuyện gì vậy!”
Trương Tiểu Soái dụi dụi mắt: “Tối qua huynh không thấy mệt à?”
“Mệt?”
“Đúng vậy, hôm qua huynh dẫn theo Diệp tiểu thư, hai người bận rộn với “kế hoạch vĩ đại”, hôm nay phải nghỉ ngơi cho đầy đủ chứ, sức khỏe là tiền đề để làm cách mạng mà!”
Nghe hắn ta nói vậy, mặt mũi Diệp Viên Viên đỏ bừng.
Tần Ninh lập tức hiểu ra, vỗ ngay lên đầu Trương Tiểu Soái.
“Nói năng linh tinh!”
Tần Ninh cười cười mắng một câu rồi tiếp tục nói: “Sáng sớm thế này đã gọi các huynh dậy, đương nhiên là có việc quan trọng”.
Nói rồi, bốn viên Kim Diễm Ngọc Tử xuất hiện trên tay Tần Ninh.
“Đây là thứ gì vậy?”
Bốn người kia khựng lại.
“Thứ tốt!”
Tần Ninh khẽ cười: “Mỗi người một viên, nuốt xuống rồi tự mình đi tu hành, bế quan một tháng không gặp ai!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ.
Làm cái trò gì vậy?.
Phong Thần Châu
Chương 166
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...