Liệt Hỏa lão tổ âm thầm kinh ngạc.
Nhóm trưởng lão bọn họ chỉ vừa mới nhận được thông tin, thế mà đám đệ tử Thiên Tử Đảng này đã biết trước và đến đây rồi.
Nhóm người này!
Có căn cơ trong học viện sâu thật.
Hiện giờ uy nghiêm của Linh Tử trong học viện Thiên Thần còn cao hơn mấy trưởng lão danh dự bọn họ nhiều, đây không phải là chuyện tốt!
“Lần này có các trưởng lão danh dự chúng ta ở đây, các ngươi không cần lo đâu!”, trưởng lão Cảnh Trường Đông cũng chau mày nói.
Tốc độ nhận được tin tức của đám đệ tử này còn nhanh hơn bọn họ, mà còn khua chiêng gõ trống đến, thật sự là hơi không tôn trọng trưởng bối rồi.
Đỗ Ngọc Nhiễm lại cười nói: “Đệ tử nào dám lạm quyền, chuyện này đương nhiên các trưởng lão danh dự sẽ xử lý chu toàn, đệ tử chỉ muốn xem xem là ai to gan mà không sợ chết như vậy thôi!”
Đỗ Ngọc Nhiễm tuy là nói vậy, nhưng lại nhìn sang Tần Ninh.
Gã đã nhận được tin rằng Tần Ninh là người đứng sau tất cả.
Mà tên này chỉ trong một tháng đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng 9 như một kỳ tích, thật sự rất khó tin.
Đắc đội Thiên Tử Đảng trong học viện Thiên Thần thì chỉ có một con đường chết mà thôi!
Mà một bên khác, Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn cùng hai người mở ra Liễu Môn là Phương Thế Thành cùng Viên Cương cũng đang lạnh lùng không nói.
Mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Kim Nhất Lôi nói: “Không sai, bổn tọa sẽ điều tra chuyện này!”
“Tần Ninh, lăn ra đây cho ta!”
Kim Nhất Lôi đang ở cảnh giới Linh Phách tầng 4, một tiếng gầm của lão ta đã trấn áp đám đệ tử cảnh giới Linh Hải khiến đầu óc phát run, hai tai ong ong.
Nhưng lúc này, Tần Ninh vẫn yên lặng đứng giữa võ đài, không hề di chuyển.
“Tần Ninh, bổn tọa gọi ngươi, sao ngươi không trả lời!”
Kim Nhất Lôi lại nói lớn thêm mấy lần.
“Gọi ta?”
Tần Ninh đáp: “Có chuyện gì vậy trưởng lão?”
“Ta bảo ngươi lăn ra đây, không nghe thấy à?”, Kim Nhất Lôi phẫn nộ nói.
Chỉ là một đệ tử cảnh giới Linh Hải mà dám bày ra cái vẻ mặt đó.
“Ờ, ta có nghe thấy!”, Tần Ninh một tay để phía trước, một tay chắp sau lưng, bình thản đáp: “Nhưng trưởng lão Kim à, đệ tử chỉ biết đi chứ không biết lăn đâu.
Hay là trưởng lão thử lăn thị phạm một lần đi?”
Phụt!
Hắn nói xong thì bên dưới liền truyền ra tiếng cười nhỏ.
Tần Ninh này còn dám trêu ngươi trưởng lão Kim nữa!
“Hỗn xược!”
Kim Nhất Lôi đã hoàn toàn nổi giận.
“Tần Ninh!”
Liệt Hỏa lão tổ cũng tức giận nói: “Trưởng lão Kim là trưởng lão danh dự cảnh giới Linh Phách, hỏi ngươi thì ngươi phải trả lời cho tử tế chứ!”
“Ta trả lời tử tế mà, nhưng vị trưởng lão Kim này đâu có hỏi cho tử tế đâu?”
“Ngươi! ”
Trước mặt đám đông, Kim Nhất Lôi không thể tát chết Tần Ninh được, đành phải nhẫn nhịn nói: “Ta hỏi ngươi, bên cạnh ngươi có cao thủ cảnh giới Linh Luân giúp ngươi cướp điểm của người khác trong thời gian thí luyện hay không?”
“Phải, mà cũng không phải”
Tần Ninh cũng lạnh nhạt nói: “Cao thủ cảnh giới Linh Luân là đúng, nhưng, ta không ăn gian!”
“Ồ?”
Tần Ninh không nói nhiều, vỗ tay một cái.
Tiếng bước chân bình bịch bỗng vang lên.
“Đây là! ”
“Con rối!”
Tần Ninh đáp: “Trong khu thí luyện, ta phát hiện hoa sen Thanh Ngọc và có được hạt sen Thanh Ngọc, vừa hay gặp phải con rối này nên đem theo bên mình”.
Hạt sen Thanh Ngọc!
Nghe vậy, hô hâp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập hơn, đây là món đồ quý giá cỡ nào chứ.
“Lúc ấy, đám Tô Triếp, Tử Việt muốn giết ta, cướp đi hạt sen ta khó khăn lắm mới lấy được.
Ta liền bảo con rối giết chết chúng, sau đó đám người kia vẫn không chịu bỏ cuộc, ta liền cướp điểm của chúng!”
Tần Ninh thong dong nói: “Cho nên ta không hề ăn gian là nhờ cường giả cảnh giới Linh Luân đến giúp, mà nó là con rối do ta phát hiện ra, nghe lệnh của ta, cũng tính là sức mạnh của ta.
Thứ hai, học viện có quy định là không được cướp điểm của người khác đâu?”
Hắn nói xong, Kim Nhất Lôi liền chết sững lại.
Lão ta nhìn sang con rối Linh Bàn màu đen.
Đây là con rối gì mà có tu vi ở cảnh giới Linh Luân?
“Trưởng lão, hắn thừa nhận hắn giết người kìa!”
Thai Phi lại hét lên: “Tần Ninh không làm theo quy định của học viện, tàn sát đệ tử đồng môn sẽ bị giết chết”.
Hắn ta nói vậy khiến mọi người nghị luận ầm ầm.
Tần Ninh nhìn Thai Phi như nhìn một thằng ngốc, nói: “Không lẽ người khác muốn giết ta thì ta phải kề cổ ra à?”
“Hỗn láo!”
Kim Nhất Lôi quát lên: “Ngươi nói bọn họ muốn giết ngươi, ai làm chứng nào?”
Lão ta nói xong, toàn hội trường yên tĩnh.
“Có ta!”
Diệp Viên Viên đứng ra.
“Ta cũng vậy!”, Lục Huyền đứng ra theo.
Ba người Tần Hải, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc cũng đứng lên.
“Không tính!”, Thai Phi nói: “Các ngươi đều cùng một phường với nhau nên đương nhiên sẽ bênh hắn rồi!”
Sắc mặt Kim Nhất Lôi trở nên lạnh giá.
“Mọi chuyện đã rõ rồi!”, trưởng lão Tống Phong Ngọc cũng lên tiếng: “Tần Ninh tìm được con rối đó nhưng lại dùng để tàn sát đệ tử, mà còn cướp điểm tích lũy của họ, thật không công bằng”.
“Bổn tọa đề nghị trực tiếp giết chết, không thể làm ô uế thanh danh của học viện Thiên Thần ta được!”
“Ta tán thành!”
Trưởng lão Thường Lương cũng gật đầu: “Tên nhóc này tâm thuật bất chính, tàn sát nhiều đồng môn như vậy, sao có thể giữ lại học viện ta được?”
Nghe vậy, tất cả đều im lặng.
Kim Nhất Lôi nhìn mọi người rồi quát lên: “Các đệ tử khác rời khỏi đây ngay!”
Các đệ tử nội viện cũng trở nên kinh ngạc.
Xem ra Tần Ninh phải chết rồi.
Nếu không các trưởng lão sẽ không bảo bọn họ rời đi.
Dù gì thì bên cạnh Tần Ninh có một con rối cảnh giới Linh Luân, nếu hắn phát điên lên thì sẽ gây ra làn sóng cực lớn.
Các đệ tử nội viện vội vàng rời đi.
Đây đã là chuyện mà bọn họ không nên hỏi đến nữa rồi.
Trong nháy mắt, trên võ trường chỉ còn một vài đệ tử Linh Đồ cùng mười trưởng lão, tất cả đều nhìn về đám Tần Ninh với ánh mắt ác độc.
“Trưởng lão Kim sao có thể nghe lời từ một phía như vậy?”
Diệp Viên Viên cãi lại: “Đám Liễu Thanh Thừa đó muốn giết chúng ta, không lẽ chúng ta phải chịu chết à?”
“Dù gì thì!”, Kim Nhất Lôi quát lại: “Tần Ninh tàn sát rất nhiều thiên tài, vi phạm nội quy, tội đáng muôn chết!”
“Mà con rối này cũng sẽ bị thu lại!”
Kim Nhất Lôi nói vậy khiến mấy vị trưởng lão vây đến.
“Kim Nhất Lôi, ông định làm gì?”
Liệt Hỏa lão tổ cũng hừ nói: “Tần Ninh giết người có gì sai? Hắn đáng bị giết à? Nếu ông nói vậy thì lần thí luyện này tổn thất mất hàng chục ngàn đệ tử, vậy có nên tra xem là ai giết bọn họ rồi xử lý đám thủ phậm ấy không hả?”.
truyện đam mỹ
Liệt Hỏa lão tổ nói xong thì Kim Nhất Lôi cũng nhướng mày.
Phong Thần Châu
Chương 152
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...