Hiện tượng kỳ lạ này cũng thu hút sự chú ý của Diệp Viên Viên.
Đào một con đường dài mười thước cũng không phải là việc gì khó với ba người.
“Được rồi!”
Tần Ninh lúc này mới hô ngừng, đi thẳng theo lối đi tới vị trí cách đó mười thước.
Tần Ninh đứng trong đầm lầy nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Tiểu thư, tên nhóc xấu xa này..."
Diệp Lượng thấp giọng nói: "Nếu tiểu thư đã có Thiên Hỏa Linh Tinh rồi, tại sao không..."
“Nhìn thêm một chút!”
Diệp Viên Viên lúc này mới lên tiếng: "Tên này không đơn giản. Cho dù bốn người chúng ta cùng nhau động thủ thì e rằng cũng không giết được hắn".
Cái gì?
Nghe vậy, Diệp Lượng sửng sốt.
Tần Ninh này có thực lực đáng sợ như vậy sao?
Tiểu thư là võ giả đã đạt tới cảnh giới Thiên Môn, chỉ cần đột phá tới cảnh giới Linh Hải thì lập tức có thể trở thành đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần.
Ngay cả nàng cũng không thể chắc chắn có thể đối phó với Tần Ninh sao?
“Ta thật sự cảm thấy khó hiểu, hắn định làm cái quái gì vậy!”, đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên như lóe lên một tia tò mò.
"Viên Viên, cô lại đây!"
Tần Ninh đột nhiên ra hiệu, gọi Diệp Viên Viên.
Viên Viên...
Nghe được tiếng xưng hô này, Diệp Lượng chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng cháy.
Nếu như Tần Ninh dám mở miệng gọi hai tiếng Viên Viên thân thiết như vậy ở Đế Đô, chỉ sợ có không biết là bao nhiêu thiếu gia công tử trên toàn bộ Đế Đô sẽ xé rách miệng của hắn ra.
Diệp Viên Viên cũng không để ý, đi thẳng về phía trước.
Tần Ninh lúc này cũng không nói nhiều, đứng ở trong đầm lầy, chậm rãi phất tay.
Từng luồng linh khí giống như đang ngưng tụ thành từng cái xúc tu lớn tản ra, tổng cộng có tám cái, tản ra tứ phía.
Ầm...
Đột nhiên, toàn bộ đầm lầy chấn động trong khoảnh khắc.
Đầm lầy hôi thối lúc này đã hoàn toàn nổ tung, đất bùn bay tứ tung khắp bầu trời.
Giống như vừa có một đợt sấm sét đánh xuống đầm lầy vậy.
Tuy nhiên, Tần Ninh và Diệp Viên Viên không bị ảnh hưởng gì.
Mà ba người Diệp Lượng lúc này thì vô cùng thảm.
Toàn bộ cơ thể của bọn họ bị đất bùn trong đầm lầy dội lên, và mùi hôi thối ngay lập tức phát ra.
Tần Ninh hờ hững nhìn ba người.
"Nếu như các ngươi còn muốn giết ta thì lần sau thứ dội vào ngươi các ngươi sẽ không còn là đất bùn nữa đâu!"
Lời vừa nói ra, thì sát ý giữa mi tâm của Tần Ninh cũng dần nhạt bớt.
Lúc này, cả ba người Diệp Lượng đều hoàn toàn chết lặng.
Cái tên này có vẻ như rất quen thuộc với nơi đây, cứ như thể hắn đã tự thiết kế nó vậy.
Mà trên thực tế, cũng quả thật là như thế.
Năm đó vì để huấn luyện đồ tôn, Tần Ninh đã không quản khó khăn mà thiết kế nên nơi này.
Thậm chí lần này khi hắn mở lại nơi đây, hắn còn có ý định, tương lai tất cả con cháu Tần gia đều có thể tới nơi này tu luyện.
Có rất nhiều bí mật ở đây.
Khi đất bùn trên đầm lầy nổ tung, thì lúc này mặt đất bắt đầu nâng lên.
Đất bùn đều biến mất, thay vào đó là một đài đá cứng thật lớn trồi lên.
Đài đá hiện lên một màu xanh lam cổ kính rõ ràng, các vết nứt xuất hiện, đài đá khổng lồ dài hàng trăm mét, mấy bóng người cũng đang từ mặt đất bay lên.
“Cùng ta lên!”
Khi đài đá ổn định lại, Tần Ninh liền tiến lên một bước.
Cho dù Diệp Viên Viên là người có hiểu biết, thì giờ phút này cũng bị làm cho kinh ngạc không thôi.
Nơi này quả nhiên hết sức kỳ quái, khó trách Khô lão lại bị nó hấp dẫn.
Hai bóng người đi đến chính giữa đài đá.
"Nơi này tên là Uẩn Linh Đài!"
Tần Ninh đột nhiên nói ra một câu như vậy không chút do dự.
“Uẩn Linh Đài?”
Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
"Ta nghe nói năm đó Cửu U Đại Đế ở chỗ này thu nhận một tên học trò, hơn nữa vì đốc thúc học trò tu hành, cho nên thiết kế chỗ này thành một đài đá huấn luyện, Uẩn Linh Đài, chính là nơi có thể hấp thụ linh khí của thế gian, trợ giúp học trò của ngài tu hành!"
"Cô đúng là biết không ít!"
Nhìn thấy Diệp Viên Viên nói liên tục, Tần Ninh cười nói: "Chỉ có điều cô nói cũng không hoàn toàn đúng".
"Nơi đây tên là Uẩn Linh Đài, đúng là có thể hấp thụ thiên địa linh khí, nhưng Cửu U Đại Đế không dùng nó để huấn luyện đồ nhi, mà là để huấn luyện đồ tôn. Hơn nữa, nơi này còn có một công dụng khác".
“Có công dụng gì?”
"Kiểm tra linh thể!"
Ngay khi Tần Ninh nói lời này, Diệp Viên Viên lập tức hiểu ra.
"Thế giới của võ giả vô cùng rộng lớn. Lời xưa truyền lại, Cửu U đại lục địa chẳng qua chỉ là một phần của thế giới võ giả".
Diệp Viên Viên tâm đắc nói: “Tương truyền xưa kia thiên địa chia làm vạn cõi xếp chồng lên nhau, con người phân thành chín đẳng, nhưng sau đó đã xuất hiện một vị đại nhân kinh thiên động địa".
"Vị đại nhân này đã khai thông thiên địa, định hình lại thế giới, thống nhất thế giới, tất cả thế giới đều thuộc về một đại lục địa, và mọi người đều ở trong cùng thời gian và không gian".
"Chỉ là sau đó, vị đại nhân này cũng biến mất không còn tăm tích, trên thiên hạ cũng không có tin tức gì về người này nữa".
"Sau đó đại lục địa bắt đầu hỗn loạn, và Cửu U đại lục địa mới ra đời".
"Người này được hậu thế tôn xưng là Vô Thượng Thần Đế, cũng là bởi vì Vô Thượng Thần Đế đã thống nhất thiên địa, nên hết truyền thuyết này đến truyền thuyết khác được sinh ra trên đại lục địa, truyền thuyết về linh thể cũng vậy!"
"Thiên địa linh khí luôn luôn xoay chuyển, chỉ có một số người có dị bẩm thiên phú và thể chất đặc biệt mới càng phù hợp với thiên địa linh khí này!"
Diệp Viên Viên càng nói càng thể hiện rõ sự kích động.
Thấy Tần Ninh đứng yên nhìn mình, Diệp Viên Viên nhất thời cảm thấy mình đã lỡ lời, liền giải thích: "Dĩ nhiên, những thứ này đều do ta đọc qua trong dã sử, chỉ sợ hơn phân nửa đều là lời đồn đại giả tạo..."
"Tất cả đều là sự thật!"
“Sao?”
“Lời cô nói đều là thật!”, Tần Ninh quả quyết nói: "Quả thật có một vị đại nhân như vậy đã xuất hiện, Vô Thượng Thần Đế, làm vạn giới thần phục, vạn tộc triều bái, có người đó ở trên, không ai dám xưng thần, xưng đế!"
Tần Ninh nói đến đây, lần đầu tiên cảm thấy cảm xúc dâng trào.
Không ai dám xưng thần, không ai dám xưng đế!
Người đó phải hào hùng đến mức nào đây?
"Nếu như đó là sự thật, tại sao không có ghi chép về người này trên thế giới?"
"Bởi vì không thể gặp người đó nữa..."
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ở đó xảy ra quá nhiều chuyện. Hầu hết ghi chép đều đã bị phá hủy, chỉ có một số dã sử vẫn được bảo tồn".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên cũng không nói gì thêm.
“Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?”, một lúc sau, Diệp Viên Viên lại nói.
Tần Ninh lúc này vô thức siết chặt hai tay, không trả lời.
Hắn không muốn trả lời Diệp Viên Viên, bởi vì người đó là cha của hắn.
Vô Thượng Thần Đế, vượt qua thiên thần, vượt qua đại đế, chính là cha của hắn.
Năm đó, hắn thân là con trai của thần đế, đối mặt với sự biến mất của cha mình, sự hỗn loạn của Cửu Thiên Vân Minh, vạn tộc kéo nhau trở lại, và một cuộc hỗn loạn lớn đang diễn ra.
Mẹ của hắn không còn cách nào, phải để cho hắn bắt đầu tự mình đi lịch kiếp, trải qua chín đời chín kiếp.
Sau hàng vạn năm, hắn cho rằng mình đã hoàn thành kiếp thứ chín, đứng ở vị trí đế vương để có thể trở về nơi đó gánh vác mọi việc.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn lại bị người khác ám toán, phải trải qua tiếp kiếp thứ mười.
Cửu mệnh thiên tử, cùng mệnh với cha!
Đã mấy chục ngàn năm trôi qua, trong chín đời chín kiếp hắn đều trở thành những nhân vật hiển hách, vô số lần sắp chạm được tới nơi đó.
Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ có thể quay trở lại.
Cửu Thiên Vân Minh, hiện tại ra sao?
Mẹ và tam nương, tứ nương bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Kiếp này, hắn sẽ tự mình bước vào Cửu Thiên Vân Minh, nói với mọi người trong thiên hạ rằng cha hắn không có ở đây, mọi chuyện đều sẽ do Tần Ninh này gánh vác!
Phong Thần Châu
Chương 34
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...