Hiện giờ, Tần Ninh không thể giải thích làm rõ nghi ngờ của Diệp Viên Viên, địa hỏa bình thường tất nhiên không thể
Nhưng địa hỏa trước mặt lại là Thiên Hỏa Linh Tinh được sinh ra từ Thiên Hỏa Kim Diễn Ngọc Hỏa, cộng với sự dung hợp ý niệm khi hắn là Cửu U Đại Đế, tồn tại ở đây hàng chục ngàn năm rồi sinh ra địa hỏa!
Điều này thì có thể!
Thật ra Tần Ninh cũng không ngờ rằng, một ý niệm nhỏ bé của mình lại có thể tích lũy qua hơn hàng vạn năm, lại giúp Thiên Hỏa Linh Tinh tồn tại và phát triển như hiện tại.
“Ta là ai không quan trọng!”
Tần Ninh chắp hai tay ra đằng sau, bình tĩnh nói: “Ngươi còn nhớ...!Thiên Thanh Thạch không?”
“Ngươi còn nhớ Minh Uyên đại đế không?”
“Vậy ngươi có nhớ...!Cửu U Đại Đế không?”
Tần Ninh lại gần hỏi, cơ thể của con giao long bằng nham thạch nóng chảy kia run lên, dường như nó đang nhớ đến từng mảnh ký ức đặc biệt.
“Gào...”
Nhưng đột nhiên giao long bằng dung nham lại gầm lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh tràn đầy sát khí.
“Xem ra là ngươi còn nhớ, nhưng ngươi nghĩ do mình vất vả tu luyện hàng chục ngàn năm mới đổi lấy được trạng thái hiện giờ, thế nhưng...”
“Nhưng ngươi lại quên rằng, nếu không phải Cửu U Đại Đế giao phó cho ngươi một tia ý niệm, thì hiện giờ ngươi đã biến mất, hóa thành cát bụi trong dòng lịch sử rộng lớn rồi!”
“Là một Thiên Hỏa Linh Tinh, ngươi cho rằng mình có thể trở thành địa hỏa, có tư cách tiến hóa thành thiên hỏa sao?”
Giọng điệu của Tần Ninh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Những lời này vừa dứt, giao long bằng dung nham liền híp mắt lại.
Mà Diệp Viên Viên ở một bên lại cực kỳ ngạc nhiên.
Một tia ý niệm của Cửu U Đại Đế có thể khiến một Thiên Hỏa Linh Tinh biến dị, rồi trở thành địa hỏa sao?
Trong ấn tượng của nàng, Cửu U Đại Đế là một đại đế đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến người khác run sợ, thế nhưng, lại có bản lĩnh hết sức cao cường, đây chính là điều mà nàng không ngờ đến.
“Xem ra, ngươi vẫn cho rằng điều mình đang tin tưởng mới là chính xác nhất!”
Tần Ninh lắc đầu, nói: “Một tia thiện niệm lại tạo thành loại mộng tưởng hão huyền, khiến người tàn sát mấy ngàn đệ tử, khiến bản thân biến chất hoàn toàn, hôm nay, ngươi ngoan ngoãn phục tùng ta, hay là...!để ta ra tay?”
Vừa nói ra những lời này, Diệp Viên Viên liền cầm chặt roi Thanh Lân trong tay.
Giao long dung nham trước mặt nhìn có vẻ siêu phàm, nhưng khi thật sự chiến đấu, hai người cảnh giới Linh Hải bọn họ, vẫn… khá yếu thế!
“Gào...”
Đột nhiên, con giao long dung nham bay thẳng tới, gầm lên: “Cửu U Đại Đế đã chết mấy chục ngàn năm rồi, còn tên tiểu quỷ ngươi là ai mà dám khinh thường năng lực của ta cơ chứ?”
Rầm rầm rầm...
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên, từng đốm lửa bắn về phía họ.
Khuôn mặt của Diệp Viên Viên tràn đầy vẻ ngạc nhiên, cảm giác khô nóng tràn tới, nàng không thể nào ngăn chặn lại được sức mạnh này.
“Vốn dĩ ta còn muốn giữ lại cho ngươi một mạng, nhưng xem ra hiện giờ không cần nữa rồi!”
Tần Ninh hừ một tiếng, vung bàn tay lên.
Ào ào ào...
Trong nháy mắt, nền đất hai người đang đứng xuất hiện một tấm chắn nước.
Tấm chắn nước đó xuất hiện xung quanh ao.
Dòng nước băng giá mang theo cái lạnh buốt, vọt ra giống như một bức màn, bao vây quanh con giao long dung nham.
“Cái này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viên Viên thoáng giật mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, vẻ mặt của Tần Ninh lại nghiêm túc, nhìn về phía trước.
“Nếu như ngươi không biết hối cải thì hôm nay sẽ chỉ có con đường chết!”
Tần Ninh phất tay một cái, đằng đằng sát khí.
Một đạo linh ấn liền xuất hiện, trong lòng bàn tay Tần Ninh, quang mang bắn ra tứ phía, linh ấn cũng tản ra, màn nước kia bây giờ ngưng tụ thành một con thủy long, mở to miệng, nuốt con giao long dung nham.
Trong chớp mắt, con giao long dung nham trở nên ngơ ngác.
“Không thể nào...”
“Không thể nào...”
Cả cơ thể của nó đong đưa lắc lư, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
“Đây là trận pháp cuối cùng mà Cửu U Đại Đế để lại năm đó, ngươi...!sao ngươi lại biết?”
Giao long dung nham trở nên ồn ào.
“Đúng thế, ta biết!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu như ngươi biết đây là thứ mà Cửu U Đại Đế để lại thì ngươi có lẽ cũng biết, trận pháp ông ấy để lại năm đó chính là cơ hội sống sót mà ông ấy chừa lại cho ngươi, cho rằng ngươi là kỳ linh đất trời sinh ra nên có lòng muốn giúp ngươi!”
“Thế nhưng, ngươi lại phụ lòng tốt của ông ấy! Không chăm chỉ tu luyện, ngược lại còn nuốt chửng sinh linh để nâng cao thực lực bản thân!”
“Trận pháp này có thể giúp ngươi, tất nhiên cũng có thể giết chết ngươi!”
Vừa nói ra những lời này, khóe mắt của Tần Ninh nhanh chóng ngưng tụ một tia sát ý.
Thế nhưng, trong tia sát ý này lại có một ánh sáng ảm đạm.
Năm đó hắn thiết lập một tỏa linh trận ở đây, thật ra là để giúp Thiên Hỏa Linh Tinh của Kim Diễm Ngọc Hỏa này lột xác thăng hoa.
Nhưng không ngờ, sau mấy chục ngàn năm, nó trở thành Thiên Hỏa Linh Tinh thật nhưng lại giết người để tiến hóa.
Điều tối kỵ nhất trên con đường tu hành này chính là tâm lý nóng vội như thế này.
Khi nghe tin khu ba mươi sáu trở nên hoang vắng, hắn đã cảm thấy rất kỳ lạ.
Rồi lúc nghe tin khu ba mươi sáu xảy ra hỏa hoạn, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Giống như là năm đó, hắn để lại hạt giống, nó liền trở thành một cái cây, nhưng cái cây này lại quên mất ý niệm ban đầu của mình trong quá trình trưởng thành.
Thế nên Tần Ninh hắn chọn khu ba mươi sáu, tìm đến nơi này, tìm Kim Diễn Ngọc Hỏa để dạy dỗ nó.
Nhưng đối phương rõ ràng không kiên nhẫn đến vậy.
Nếu đã vậy, thì hắn chỉ có thể xóa sổ nó.
“Tha cho ta một mạng, tha cho ta một mạng đi mà!”
Con giao long lại cầu xin: “Ta không dám nữa!”
“Nhưng ngươi đã làm rồi.”
“Nếu đã làm sai, thì phải trả giá!”
Tần Ninh không hề dừng tay.
Sóng nước ngày càng cao và nặng nề, rơi xuống ào ào, nện xuống cơ thể của con giao long.
Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã ngẩn ra nhìn.
Nàng đã tự nhủ với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng dù Tần Ninh có làm chuyện long trời lở đất thế thì cũng không được ngạc nhiên, không cần ngạc nhiên.
Nhưng hiện giờ, nàng thật sự không thể nào kiềm nén được sự ngạc nhiên trong lòng mình.
Mỗi lần Tần Ninh ra tay, những chuyện hắn làm thật sự khiến người khác không thể bình tĩnh được.
Thời gian trôi qua từng chút một, dần dần, bóng dáng của con giao long dung nham chậm rãi tiêu tan.
Tần Ninh thở ra, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng Diệp Viên Viên phát hiện, không phải Tần Ninh mệt mỏi, mà là dường như Tần Ninh có chút...!mất mát.
Giống như Tần Ninh đang cảm thấy hậu bối đã phụ lòng mình vậy.
“Ngươi không sao chứ?”
Một lúc sau, Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
“Không sao!”
Tần Ninh xua tay, nói: “Ở đây bây giờ đã hoàn toàn yên ổn!”
Lúc này, trong lòng Tần Ninh thật sự rất thất vọng.
Cùng lúc đó, trong hồ nước, khi dung nham biến mất hoàn toàn, một dòng suối trong vắt từ từ hiện ra.
Diệp Viên Viên cũng không khỏi cảm thán.
Đây là địa hỏa, nếu là ở đế quốc Bắc Minh thì sẽ có vô số đan sư, linh khí sư điên cuồng cướp đoạt.
Phong Thần Châu
Chương 164
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...