Tần Ninh dừng tay, đứng dậy.
Không biết từ lúc nào mà đã có ba người xuất hiện trong phòng.
“Không nhận ra... Ta lơ là quá...”
Tần Ninh nhìn ba người, điềm nhiên hỏi: “Có chuyện gì không?”
Có chuyện gì không?
Ba người đó nhìn nhau.
Thằng nhóc này bị điên à?
Lúc này rồi thì còn có chuyện gì được nữa?
“Đại ca, huynh xem... linh khí Thiên Hỏa nồng đậm quá, đám này... đều là linh đan!” . TruyenHD
Người bên trái trong số ba người kia có sẹo ở mắt, hô hấp trầm trọng, không kìm được mà lên tiếng.
“Đúng là linh đan!”
Kẻ bên phải cũng kích động nói: “Đại ca, năm xưa ta đã thấy linh đan một lần, chính là cái dáng vẻ này!”
Linh đan có giá trị ngàn vàng, mà còn tính bằng hoàng kim.
Giá của một viên linh đan đủ để sung túc cả đời!
“Nhóc con, bỏ đống linh đan đó xuống. Mấy đại gia bọn ta hôm nay vui vẻ, sẽ tha tội chết cho ngươi!”
“Bỏ linh đan xuống?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Bọn chúng vốn là của ta, sao ta phải thả xuống chứ?”
Nghe vậy, cả ba tên nhìn nhau rồi bật cười ầm ĩ.
“Nhóc con, giờ thả xuống thì ngươi còn giữ được cái mạng, nếu không thì...”
“Thì sao?”
“Thì phải chết!”
Ba người đó, tên lão đại đứng đầu lúc này đã sầm mặt, đại đao trong tay gã phát ra ánh sáng như máu.
“Khỏi phải thương lượng!”
Tần Ninh rút côn gỗ ở eo ra, lạnh nhạt nói: “Xem ra ngoài các ngươi ra thì vẫn còn người khác đến nữa, đúng là làm phiền người khác quá mà...”
“Đã thế thì ta giải quyết cả ba đứa các ngươi trước vậy!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, cũng nhìn tư thế của hắn, cả ba tên kia hoàn toàn sững sờ.
Thiếu niên này tính làm gì đây?
Lấy côn gỗ ra đánh với bọn chúng?
Không lẽ cái tên này không có nổi một món binh khí sao?
“Nhóc con, giờ ngươi cút đi thì bọn ta còn tha tội chết cho các ngươi. Lấy côn gỗ ra làm gì, ngu ngốc!”, tên lão đại kia hét lên: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, không đi thì chết!”
“Vậy ta cũng cho các ngươi một cơ hội nữa, không đi thì chết!”
Khốn kiếp!
Tần Ninh rõ ràng không coi bọn chúng ra gì.
“Lão đại, nói nhiều lời với nó làm gì, giết thôi!”
Tên lão tam kia “hừ” một tiếng, nhấc đại đao lên rồi chém tới.
Mũi đao mang theo ánh sáng như máu, còn tỏa ra mùi vị sát khí.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh chẳng thèm trốn tránh mà cầm côn gỗ lên đập.
“Muốn chết à!”
Chỉ một cây côn gỗ rất nhỏ, nếu muốn chặn lại binh khí to lớn như thế thì khác nào nằm mơ.
Chưa nói đến đại đao kia còn là phàm khí, cho dù chỉ là một cái rìu cũng bổ nát được cái côn gỗ đó.
“Cút”!
Tần Ninh khẽ gầm lên, chiếc côn đó đột nhiên đâm vào thân đại đao. Trong nháy mắt, lão tam kia cảm thấy tay mình chịu một loại sức mạnh làm rung cả kinh mạch.
Luồng sức mạnh đó xuyên qua cánh tay gã, lên thẳng nội tạng.
Bùm...
Giây phút đó, cả người gã ngã sụp xuống. Gã nôn ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy, không bao lâu thì chết hẳn.
“Lão tam!”
“Lão tam!”
Hai gã đàn ông kia cũng hoàn toàn đứng hình.
Chuyện gì vậy?
Bọn chúng cho rằng một đao của lão tam sẽ chém gẫy côn gỗ và chém đứt đôi người Tần Ninh.
Nhưng ai ngờ rằng lão tam đã chết trong nháy mắt.
Ba huynh đệ bọn chúng trước giờ đều kiếm sống bằng chuyện giết người cướp của trong núi Lăng Vân, lần này thấy dị tượng, định tới để thử vận may.
Thấy Tần Ninh là một thiếu niên mới ở cửa thứ sáu Cảnh Môn thì không coi ra gì. Nhưng ai ngờ lão tam đã bị giết chết.
Quá là quái lạ đi!
“Báo thù cho tam đệ!”
Lúc này mắt của bọn chúng đều đỏ lên, không quan tâm gì nữa mà xông thẳng về phía Tần Ninh.
“Cái ngữ không biết sống chết!”
Côn gỗ trong tay Tần Ninh lại một lần nữa nhảy múa, một khí thế sắc bén bạo phát trong nháy mắt.
Đó là một lức ép cực mạnh, khiến cả hai tên kia không thể thở nổi.
Nhưng chỉ một giây sau, khi nhìn cây côn gỗ kia vẫn chỉ là một cây côn mỏng dài một mét, chẳng có gì đặc biệt!
Nhưng bọn chúng đã không còn ánh mắt để nhìn nữa rồi.
Cây côn gỗ đó tránh thoát khỏi đao của bọn chúng, xuyên qua người chúng, sắc bén lấy đi sinh mạng của chúng.
Ba huynh đệ chúng đều ở Tử Môn cảnh, ngưng tụ được huyệt Mệnh Môn. Mệnh Môn là nơi quan trọng nhất trong cơ thể của người tu luyện.
Nhưng Tần Ninh lại dễ dàng xuyên qua Mệnh Môn của bọn chúng, giết chết trong một đòn.
Cái tên này chỉ là một tên thiếu niên 16, 17 tuổi thôi sao?
Cho đến lúc chết, hai người bọn chúng vẫn không dám tin.
Ba tên võ giả Tử Môn cứ thế mất mạng.
Tần Ninh bình tĩnh thu côn lại, cất từng viên linh đan vào trong bình.
“Xem ra lại lôi kéo không ít người tới rồi!”
Tần Ninh nhìn bàn cờ trong phòng, cười nói tiếp: “Thôi kệ, chơi với chúng vậy!”
Vừa nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhìn khu rừng đối diện với căn nhà tranh.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé không vang lên.
Từng bóng người đột ngột xuyên qua cánh rừng, xuất hiện bên ngoài phòng tranh.
“Tần Ninh, sao ngươi lại ở đây!”
Thấy Tần Ninh, tên thanh niên đứng đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Thằng súc sinh, ngươi ở đây thì đẹp quá, ta đỡ phải mất công đi tìm!”
“Lâm Ngọc Sinh, nhị công tử nhà họ Lâm!”
Thấy người này, Tần Ninh hơi sửng sốt.
Hai người chỉ gặp mặt có mấy lần, có thù hận gì đâu chứ?
“Tần Ninh, ngày chết của ngươi đến rồi đấy!”
Lâm Xảo Nhi cũng bước ra, hừ một tiếng: “Sở Ngưng Thi tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần ngươi còn chưa thích, lại dám làm nhục Lăng Phi Phi. Sau đó bị phế Tinh Môn còn không hối cải mà dám xem lén ta... Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
“Lâm Xảo Nhi!”
Nghe được lời này, sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.
“Kẻ không biết không có tội, nên ta mới không giết cô. Ngươi thật sự cho rằng cái mạng của tiểu thư nhà họ Lâm đắt hơn mấy vị công tử nhà họ Lăng, nhà họ Sở, nhà họ Thẩm à?”
“Ta đã tha cho cô một lần rồi, cô còn dám nói năng hồ đồ thì ta không ngại giết cô thêm lần nữa đâu!”
Trong lòng Tần Ninh đã dấy lên sát cơ.
Bị Tần Ninh dọa, Lâm Xảo Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
“Hỗn xược!”
Lâm Ngọc Sinh đột nhiên hét lên: “Ngươi là cái thá gì hả? Cái loại dâm dê đê tiện, ông trời mù mắt rồi nên mới để ngươi sống và đạt đến Cảnh Môn. Hôm nay ta sẽ thay thành Lăng Vân trừ hại!”
Lâm Ngọc Sinh nói xong thì xông thẳng đến.
“Ca ca, để muội!”
Lâm Xảo Nhi lúc này đang muốn đòi lại tôn nghiêm của mình, xông ra muốn giết Tần Ninh.
“Cô thật sự cho rằng ta không dám giết cô à?”
Tần Ninh “hừ” một tiếng, khẩy một viên cờ rồi ném thẳng ra.
Viên cờ đó bỗng có biến hóa. Lúc này, nó hóa thành một bóng người, nhìn y hệt Lâm Xảo Nhi.
Quần áo y hệt, tướng mạo y hệt, binh khí y hệt.
Khác biệt duy nhất chính là Lâm Xảo Nhi được biến ra kia có khí thế mạnh hơn.
“Muội muội cẩn thận!”
Lâm Ngọc Sinh lúc này cũng xông tới.
“Ngươi cũng không thoát được đâu!”
Tần Ninh “hừ” lạnh, lại bắn một viên cờ trắng ra. Viên cờ hóa thành một hình dạng y hệt Lâm Ngọc Sinh.
Cho dù là cao thủ cảnh giới Linh Hải thì cũng đâu làm được đến vậy?
Phong Thần Châu
Chương 28
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...