“Công tử Tề Hạo, thuộc hạ theo lệnh của chủ nhân đi tìm một bé gái. Nếu không tìm được sẽ khó thoát khỏi tội chết, quả thật xin lỗi đã làm phiền công tử Tề Hạo. Thuộc hạ tìm được người đó sẽ lập tức rút lui!”
Tên áo đen cầm đầu lại một lần nữa chắp tay nói: “Nghe nói thiên phú của công tử Tề Hạo rất cao, lần này tới Đế đô, gia nhập học viên Thiên Thần, thuộc hạ xin chúc mừng trước ạ!”
Rõ ràng là khả năng nịnh nọt tên áo đen cầm đầu này cũng khá đấy.
“Được!”
Tề Hạo gật đầu, nói: “Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc các ngươi thật sự muốn tìm người, hay là cố ý gây sự”.
Nghe thấy lời này, tên áo đen cầm đầu thầm than một tiếng.
Nếu Tề Hạo đuổi cút bọn chúng thì không muốn đi cũng phải đi!
Tề Hạo vừa nói dứt lời thì đứng sang một bên, cũng không nói nhiều.
Mà đúng lúc này, một tiếng kẹt cửa vang lên.
Gian phòng bên phải lại mở cửa.
Trong phòng, một già một trẻ đi ra.
Lão già mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn mọi người không mở miệng, mà thiếu nữ kia khoảng 18 tuổi, đôi mắt sáng long lanh, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, thắt lưng đeo một dải lụa màu xanh, dáng người mảnh khảnh, cân đối.
Khuôn mặt đó không trang điểm nhưng lại đẹp đến mức khiến người khác phải nghẹt thở.
Chỉ có điều, cô gái này từ trên xuống dưới không hề có linh khí dao động, dù chỉ một chút, tựa hồ là một… người bình thường.
“Chỗ ta cũng không có người các ngươi muốn tìm!”
Giọng cô gái nghe như tiếng chuông bạc rất êm tai.
Nhưng đúng lúc này, tiếng cọt kẹt lại vang lên một lần nữa, gian phòng ở giữa cũng mở cửa.
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, đứng ở lan can nhìn xuống bên dưới.
“Các ngươi muốn tìm một bé gái 7, 8 tuổi phải không?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, thản nhiên nói.
“Vị công tử này, đúng là như vậy!”
“Ồ, ở chỗ ta này!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời, vẫy vẫy tay, Lăng Tiểu Phi đi ra ngay lập tức.
“Tần Ninh ca ca, huynh sẽ không bán ta đi chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu ta bán nhóc thì còn trang điểm cho nhóc xinh đẹp như thế sao?”
Chỉ một lúc trước, cô bé rửa mặt sạch sẽ, trở nên vô cùng thanh tú. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nõn nà, quả thật khiến người khác không nỡ bắt nạt.
“Công tử Tần Ninh!”
Tên áo đen cầm đầu lên tiếng: “Cô bé này là con gái của quản gia thiết thân của chủ nhân nhà ta. Lần này bỏ nhà ra đi, quản sự đại nhân vô cùng lo lắng, phái ta đi tìm kiếm!”
“Xin Tần Ninh công tử trả đứa bé này lại cho chúng ta!”
“Hả? Hoá ra là như vậy!”
Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi.
“Không phải như vậy!”, Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng, trong tay nắm chặt một miếng bánh nướng, nhỏ giọng nói: “Người này nói dối, gã không biết tên ta là gì!”
“Hả?”
Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, nói: “Nếu đã là con gái của quản sự đại nhân thì ta nghĩ chắc ngươi biết tên của cô bé chứ?”
Lời vừa nói ra khiến tên áo đen cầm đầu đổi sắc mặt.
Gã chỉ tuân mệnh truy đuổi một bé gái, nào biết tên đứa bé là gì?
“Không biết?”
Tần Ninh cười nói: “Không biết tên, tới tìm người mà bộ dạng như kẻ cướp. Xem ra, cô bé này không phải con gái của quản sự nhà ngươi rồi. Vậy ta không có cách nào giúp ngươi!”
“Tần Ninh ca ca, huynh thật thông minh!”, Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.
“Đại ca, đừng nói nhiều, xông thẳng lên cướp người đi!”
Một tên áo đen không nhịn nổi, xông thẳng lên lầu hai đánh giết.
“Cút!”
Lúc này, Tần Hải hừ một tiếng, đấm ra một đòn chết chóc.
Bụp…
Tên áo đen là cửa thứ bảy Tử Môn, miệng phun ra một ngụm máu, nhếch nhác tháo chạy lui về, ngã trên mặt đất, lồng ngực xuất hiện một mảng cháy đen, trợn trắng mắt, trông có vẻ sắp chết.
Cửa thứ tám Kinh Môn!
Nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tần Ninh chỉ lớn hơn 1, 2 tuổi mà đã là cao thủ cửa thứ tám Kinh Môn thì vẻ mặt của tên áo đen cầm đầu khiến biến sắc.
“Tại sao còn cố tình cướp người chứ? Đến tên con gái quản sự nhà ngươi mà còn không biết à? Rõ ràng là đây không phải người ngươi muốn tìm!”
“Nhóc con, ngươi muốn chết!”
Tên áo đen cầm đầu sao lại không nhìn ra được, rõ ràng Tần Ninh đang giỡn mặt chúng. Lúc này, gã phát điên, hùng hổ bước tới.
“Bát phong chưởng!”
Một chưởng đánh ra, tám luồng khí cực mạnh lúc này liên tiếp xuất kích, bỗng chốc cuốn quanh thân thể của Tần Ninh.
“Cửa thứ chín à!”
Tần Ninh thầm cười khẩy, đứng ở lan can, đạp thẳng một chân ra.
Đến giờ, đạt tới cửa thứ chín, sức mạnh toàn thân của hắn đã đủ tới 400 mã lực, mà còn cộng thêm thi triển Cương Phong linh thể quyết cũng phải tăng sức mạnh gấp đôi.
Sức mạnh của một đạp này, đơn giản cũng ít nhất tới 500 mã lực.
Kể cả là võ giả cửa thứ chín Thiên Môn dùng hết sức lực cũng không cách nào so bì được.
Bụp…
Trong nháy mắt, tám luồng khí cực mạnh bị Tần Ninh đạp cho một cước mà tan biến, không chỉ như vậy mà tên áo đen cầm đầu xông lên còn bị khí lực dư thừa đánh thẳng vào người bật trở về.
“Cửa thứ chín Thiên Môn!”
Nhìn thấy vậy, lão già đi theo đứng sau cô gái trẻ kinh ngạc hô lên.
Phụt…
Tên áo đen cầm đầu phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rơi xuống để lộ ra khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trung niên.
“Tần Ninh, ta nhớ tên ngươi rồi đó!”
Bóng người của tên cầm đầu áo đen vút qua, muốn mang người đi.
“Đến thì đến rồi, đi làm gì?”
Tần Ninh lại xuất ra một chưởng, linh khí hoá thành một mũi tên sắc nhọn, phập một tiếng cắm thẳng vào lưng của tên áo đen cầm đầu.
Hự, khí lực hộ thể quanh thân tên áo đen cầm đầu lúc này như đậu hũ, gã bị chém ngọt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Những kẻ khác đã sớm bị doạ sợ, sắc mặt như tro tàn, bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy cảnh này, lão già đi theo cô gái trẻ khẽ nheo mắt lại.
“Linh khí phóng ra ngoài, tụ lại thành binh khí, đánh vỡ phòng ngự hộ thể cửa thứ chín Thiên Môn. Thiếu niên này, thật không đơn giản…”
“Mạc lão, thật khó có dịp nghe ông khen ngợi người khác!”, cô gái trẻ cười nhạt một tiếng nhưng lại mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Một thiếu niên thú vị như vậy, ta thật sự muốn làm quen một chút!”
Cô gái trẻ vừa nói vừa tiến lên phía trước.
Mạc lão kia vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không lên tiếng, lặng lẽ đi theo.
“Xin chào, ta tên là Vân Sương Nhi!”
Cô gái trẻ tự giới thiệu nói: “Hai vị công tử này xem ra rất nhiệt tình, chính trực, có thể cùng ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
“Tần Ninh!”
Nhìn cô gái trước mặt đưa bàn tay ngọc ngà ra. Tần Ninh cũng khẽ giơ tay ra bắt tay cô ấy.
Ngay sau đó, Tần Nình khẽ nheo mắt lại.
Hình như cảm giác được ánh mắt của Tần Ninh, Vân Sương Nhi cười nói: “Cơ thể ta không có linh khí, không thể tu hành, Tần công tử không cần ngạc nhiên”.
Nhìn thấy ánh mắt không mang theo suy nghĩ khác của Tần Ninh, Vân Sương Nhi không khỏi có thêm hảo cảm với hắn.
Người khác nhìn thấy cô ấy thì đầu tiên là chú ý đến nhan sắc, nhưng Tần Ninh lại phớt lờ vẻ ngoài của cô ấy mà cảm nhận thấy sự kỳ lạ trong cơ thể của cô ấy.
Không có linh khí, không thể tu hành?
Khoé miệng của Tần Ninh vẽ lên nụ cười.
“Vân cô nương, ta thấy sắc mặt của cô hơi tái, hai bên thái dương hơi tối, chắc chắn là có chuyện phiền não. Ta thử đoán một chút được chứ?”, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Phong Thần Châu
Chương 61
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...