“Nếu có cơ hội thì có thể thu phục luôn”.
“Còn sự nơi đặc biệt kia, ta nghĩ hẳn là không phải biến mất mà là bị thứ đó che mất đi”.
Tần Ninh nói một loạt nhưng Diệp Viên Viên vẫn không hiểu.
Rốt cuộc cái thứ đó là cái gì?
Lúc này Tần Ninh lại sải từng bước đi về phía đỉnh núi.
Nơi này cách chỗ họ sống chỉ vài trăm mét, đứng ở lưng chừng núi cũng có thể nhìn thấy từng mái ngói cao chót vót, diện tích rộng lớn của khu ba mươi sáu.
Vốn dĩ đó là nơi ở của gần mười ngàn đệ tử, phồn hoa một thời, nhưng bây giờ lại không ai dám hỏi thăm, không khỏi khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Lúc này, Tần Ninh lại không có thời gian bùi ngùi.
Hắn từng bước đi lên đỉnh núi, lúc này hai bóng người đứng ở dưới đỉnh núi mấy trăm mét trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Nhưng khi leo lên, Diệp Viên Viên lại càng cảm thấy ngạc nhiên.
Theo lý thì khi màn đêm sắp buông xuống nơi này, càng lên cao thì càng lạnh.
Nhưng hiện giờ hai người càng đi lên cao thì lại càng cảm thấy nóng bức.
Nhiệt độ liên tục tăng lên, cả người Diệp Viên Viên đều toát cả mồ hôi.
“Là nơi này!”
Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên đi qua đi lại, lên lên xuống xuống ở trên núi, cuối cùng dừng lại ở nơi cách đỉnh núi một trăm mét, họ thở phào nhẹ nhõm
“Rốt cuộc nơi này là gì?”
Lúc này, Diệp Viên Viên vẫn không hiểu tại sao Tần Ninh lại dẫn nàng đến đây.
“Nguyên nhân vụ hỏa hoạn!”, Tần Ninh đương nhiên nói.
Nguyên nhân vụ hỏa hoạn?
Năm đó, học viện Thiên Thần xảy ra hỏa hoạn, khu ba mươi sáu đều bị thiêu rụi, mấy ngàn đệ tử chết thảm, hỏa hoạn năm đó rất nghiêm trọng.
Trưởng lão trong học viện đều không điều tra ra được nguyên nhân, cách biệt một ngàn năm rồi mà giờ Tần Ninh nói muốn điều tra nguyên nhân hỏa hoạn?
“Cô không tin à?”
“Không phải không tin mà là khó bề tưởng tượng …”
Tần Ninh lại nói: “Theo suy đoán của ta, hỏa hoạn vào một ngàn năm trước xảy ra trong tình trạng bất ngờ và nhanh chóng nên các quản lý của học viện không có cách nào dập lửa, dẫn đến cái chết của hàng ngàn đệ tử”.
“Hơn nữa, sau khi hỏa hoạn xảy ra, mọi thứ đều biến thành tro, không tra ra được gì đúng chứ?”
“Phải!”
Diệp Viên Viên gật đầu, điều này không có gì kỳ lạ cả.
“Không chỉ vậy, thậm chí… sau hỏa hoạn, nền đất ở khu ba mươi sáu nóng hừng hực suốt vài năm, không có ai vào ở được đúng chứ?”
Hắn nói vậy, Diệp Viên Viên càng ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.
Điều này thì không phải ai cũng biết.
Lúc đó học viện điều tra lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
Lúc này Tần Ninh khẽ cười đi về phía trước nói: “Bí mật ở đây rồi!”
Bước đến một bước, Tần Ninh vung tay, một chưởng mang theo linh khí hùng hồn.
Ầm…
Tiếng nổ vang lên, ngọn núi trước mặt bỗng nứt toác ra.
Lúc này giữa sườn núi xuất hiện một hang động.
Động tiên đó ngoằn ngoèo không giống nhân tạo mà lại giống… của tạo hóa hơn.
Tần Ninh bước thẳng vào trong động tiên.
Hai người đi dọc theo động tiên, sau khi đi xuống khoảng mấy trăm mét, Diệp Viên Viên có cảm giác hơi khó thở.
Mà càng đi xuống, hơi nóng càng trở nên mãnh liệt.
“Cẩn thận!”
Lúc này Tần Ninh dè dặt nói.
đây là lần đầu Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh cẩn thận như vậy, bàn tay mềm mại khẽ để bên hông để có thể rút roi Thanh Lân ra bất cứ lúc nào.
Phù phù…
Hai người vừa xoay lại, sóng nhiệt đánh thẳng vào họ.
Sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, sắc mặt Diệp Viên Viên đỏ ửng, không khỏi lấy tay che mặt lại.
Giữa đôi mày của Tần Ninh lúc thoáng qua tia ngạc nhiên.
Hai người dừng chân nhìn về phía trước.
Trước mặt là một cái ao, nhưng trong ao không hề có nước mà là nham thạch nóng chảy sôi sùng sục.
Hai người vừa xuất hiện ở nơi này, nham thạch đó phát ra tiếng bộp bộp, một con giao long chợt xuất hiện.
Chỉ là lúc này con giao long đó không phải là thật, mà là… do nham thạch tụ lại mà thành.
Bóng dáng cao mấy trăm mét, ánh mắt nó nhìn đăm đăm vào hai người Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
“Không ngờ mấy chục ngàn năm, ngươi lại có thành tựu cỡ này, bây giờ cũng xem như địa hỏa có linh trí rồi”.
Tần Ninh dứt lời, Diệp Viên Viên run lên.
Địa hỏa!
Giữa thế giới rộng lớn này, lửa là thứ quan trọng nhất với đan sư và khí sư, khiến vô số võ sĩ phát điên và bất chấp nguy hiểm.
Các cấp độ của lửa bắt đầu từ mộc hỏa ở cấp thấp nhất đến thú hỏa chứa cả linh thú, sau đó chính là địa hỏa.
Trên địa hỏa là thiên hỏa, mà trên thiên hỏa chính là thần hỏa trong truyền thuyết.
Theo truyền thuyết, một khi thần hỏa bộc phát ra thì có thể đốt cháy mọi vật chất, làm tan chảy cả trời đất, đảo lộn ngày đêm, có thể… thiêu rụi chúng sinh.
Cho nên thần hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Thật ra không cần đến thần hỏa, chỉ riêng thiên hỏa đã là thứ chỉ có trong truyền thuyết rồi.
Trước đây vì cứu chữa cho mẹ ruột là Cốc Nguyệt Hàn của mình, Diệp Viên Viên mới không chần chừ đồng ý với điều kiện làm tỳ nữ của Tần Ninh để mà xin được một viên Thiên Hỏa Linh Tinh.
Như thể đủ để thấy rằng Thiên Hỏa Linh Tinh vô cùng quý giá và có giá trị.
Càng không cần nói đến thiên hỏa kiếm thấy này.
Thiên hỏa, thần hỏa đều là những thứ tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa có thể biến đổi tùy ý, thậm chí là có thể tu hành.
Tiếp theo đó chính là địa hỏa.
Địa hỏa không mạnh bằng thiên hỏa và thần hỏa, nhưng nếu ở đế quốc Bắc Minh xuất hiện một tin tức về địa hỏa thì chắc chắn cũng sẽ khiến tất cả võ sĩ ở đế quốc Bắc Minh phát điên.
Địa hỏa cũng tồn tại linh trí nhưng không thể rong ruổi giữa đất trời bằng thiên hỏa và thần hỏa, chỉ có thể lẳng lặng hấp thu khí nóng của đất trời, dần dần nâng cao chính nó để biến hóa thành thiên hỏa.
Hơn nữa vì địa hỏa có hạn chế, có thể đang ở giữa giai đoạn vẫn chưa trưởng thành thành thiên hỏa đã bị võ sĩ phát hiện rồi thu phục luôn.
Dù là như vậy thì địa hỏa vẫn là mạnh hơn thú hỏa rất nhiều, đây có thể nói là vật vô cùng quý giá và có giá trị với các đan sư, linh khí sư lớn mạnh.
Giờ đây lại hiện ra trước mặt hai người chính là một địa hỏa, như thế nào cũng khiến Diệp Viên Viên giật mình.
“Năm đó, trong lòng ta có một ý niệm, giao phó nó cho một Thiên Hỏa Linh Tinh, giúp ngươi trở thành địa hỏa”.
Lúc này Tần Ninh vẫn nói: “Đáng tiếc, nếu ngươi chú tâm tu hành, trở thành thiên hỏa, ta cũng đồng ý thành toàn cho ngươi nhưng ngươi lại chỉ vì cái lợi trước mắt, cắn nuốt sinh linh để nâng cao bản thân, ai dạy ngươi đấy?” .
Phong Thần Châu
Chương 163
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...