Lúc này, bên ngoài Tần phủ có rất nhiều người đang đứng đó, thần sắc nghiêm túc, bày trận chờ sẵn.
Tam trưởng lão Tần Phong Vân, tứ tưởng lão Tần Phong Thương dẫn theo hơn trăm hộ vệ tinh nhuệ của nhà họ Tần đứng ngoài cửa, trên tường là các cung tên nhắm về phía ngoài.
Mà lúc này, bên ngoài Tần phủ cũng có hơn trăm người, ngoài ba tầng, trong ba tầng, vây chặt lấy Tần phủ.
Người đứng đầu có thần sắc bi thương, nhưng ánh mắt thì chứa giận dữ nhiều hơn.
Chính là trưởng tộc Thẩm gia Thẩm Thừa Phong.
Hai bên lão ta còn có hai người khác nữa.
Hai người này là huynh trưởng của Thẩm Thừa Phong, Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân.
Ở nhà họ Thẩm thì Thẩm Thừa Phong làm trưởng tộc, Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân thì phò tá.
Bốn đại gia tộc thành Lăng Vân không có nhà họ Thẩm trong đó, nhưng căn cơ và thực lực của nhà họ Thẩm không kém hơn bốn đại gia tộc chút nào.
Lúc này, Thẩm Thừa Phong cầm trường thương, đứng ở phía trước. Bốn phía là tinh nhuệ của Thẩm gia, tay cầm giáo mác và binh khí, thần sắc hung ác.
“Trưởng tộc, xem ra tin tức không phải là giả, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đã bế tử quan rồi!”
Thẩm Thừa Long nói nhỏ: “Nếu không thì bọn họ sẽ ở đây, hai con hồ ly đó không thể nào không đi ra được”.
“Ừ!”
Thẩm Thừa Phong “hừ” một tiếng: “Đã vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đánh thôi!”
“Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên thật sự quá chậm chạp. Cái gì mà chưa chuẩn bị tốt chứ, nếu còn không ra tay thì sao giết nổi Tần Ninh!”
“Ừ!”
Thẩm Thừa Vân cũng lên tiếng: “Chỉ cần Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn không còn sống nữa thì nhà họ Tần sẽ không ngăn nổi sự tấn công của chúng ta đâu”.
Thẩm Thừa Phong cũng gật đầu.
Đã vậy thì, giết!
Trường thương giơ lên cao, những tiếng âm vang phát ra, đoàn quân tinh nhuệ của nhà họ Thẩm tiến về phía trước.
Lạch cạch...
Mà lúc này, cửa lớn nhà họ Tần đột nhiên mở ra. Có một dáng người chầm chậm đi ra.
Một thân trường bào màu trắng, viền áo còn thêu vàng, trên khuôn mặt thanh tú còn có sự kiên quyết, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chính là Tần Ninh!
“Trưởng tộc Thẩm, đã lâu không gặp, đầu bạc này nhìn phong trần gớm đấy!”
Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng không biết là ông giương cờ đến nhà họ Tần ta đây là có chuyện gì?”
“Thằng nhóc khốn khϊế͙p͙, bớt nói nhảm đi!”
Thẩm Thừa Vân lập tức hét lên: “Dám giết chết con trai ta, con cháu của nhà họ Thẩm ta. Để ngươi sống đến giờ này đã là ân đức của trời rồi!”
“Ồ? Là sao cơ?”
Tần Ninh kinh ngạc nói: “Tần Ninh ta trước giờ luôn rất nghiêm chỉnh, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta chỉ giết chết thôi”.
“Con trai ông... À! Thẩm Hoạt là con trai ông à!”
“Ngươi...”
“Đúng là ngu ngốc. Ta còn chưa đến tìm nhà họ Thẩm các ông thì hắn ta đã tự mò đến cho ta giết rồi!”
Tần Ninh nói xong thì tất cả hộ về nhà họ Thẩm đã sầm mặt lại.
Tần Ninh này quá sức ngông cuồng.
Không coi ai ra gì.
Tự cao tự đại!
“Tần Ninh, không ngờ chỉ trong mười mấy ngày mà ngươi đã đạt đến cửa thứ tám!”
Thẩm Thừa Phong cười khẩy: “Biết vậy thì hôm đó ta nên giết chết ngươi cho rồi!”
“Nhưng giờ cũng chưa phải là muộn”.
Thẩm Thừa Phong thẩm hối hận trong lòng, nhưng giờ Tần Ninh mới chỉ là Kinh Môn cảnh, ba người nhà họ Thẩm lão ta hợp lại thì Tần Ninh chưa chắc đã ngăn được.
Nếu cứ tiếp diễn thì sẽ vô phương cứu chữa mất.
“Chưa muộn?”
Tần Ninh khoanh tay, bước lên, bình thản nói: “Ông sai rồi, dù là lúc nào thì cũng muộn cả!”
“Kể từ khi nhà họ Thẩm và nhà họ Lăng liên hợp lại đối phó nhà họ Tần ta thì đã muộn rồi!”
Tần Ninh bước lên một bước nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thừa Phong lại nhớ đến một tháng trước.
Lúc ấy, Tần Ninh cũng vậy, từng bước đi đến chỗ lão ta.
Nhưng khi ấy, phía sau Tần Ninh là Tần Thương Sinh, lão ta không dám động.
Nhưng hôm nay, chẳng có ai ở phía sau Tần Ninh cả, nhưng hắn vẫn như cũ không dám mạo hiểm.
“Khốn kiếp!”
Thẩm Thừa Phong hét lên: “Cung thủ đâu, giết!”
Nhất thời, chỗ giáo mác đó tản ra cho cung tiễn thủ xuất hiện và bắn tên.
“Bảo vệ tam thiếu gia!”, tứ trưởng lão thấy vậy thì lập tức hét lên.
“Không cần!”
Tần Ninh xua tay, nói: “Giữ lại linh khí mà đối phó với những kẻ phía sau. Đám nhà họ Thẩm này chỉ là con chó qua đường mà thôi, một mình ta, là đủ!”
Soạt soạt soạt...
Tần Ninh vừa nói xong thì cung thủ nhà họ Thẩm đã bắn tên ra.
Thấy cảnh này, Tần Ninh bước ra, giang rộng hai tay.
Vụt vụt vụt...
Từng mũi tên có thể xuyên thủng cả võ giả Tử Môn cảnh kia đã tiến gần vào cơ thể Tần Ninh nhưng lại bị đẩy ra.
Cương Phong linh thể quyết thi triển ra, đến cả Lăng Độc còn không phá nổi thì nói gì đến số mũi tên đó.
“Thẩm Thừa Phong, sao? Ông không dám độc chiến với ta à?”
Tần Ninh bật cười, hai tay bắt lấy vô số mũi tên rồi ném ngược trở lại.
Từng tiếng phập phập vang lên, sức mạnh to lớn đó dễ dàng xuyên thủng mạng của đám hộ vệ nhà họ Thẩm dù có mang bia chắn hay không.
Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Thẩm Thừa Phong lúc này trắng bệch.
Đây... có còn là Kinh Môn cảnh nữa không?
Thực lực của Tần Ninh đã cực kỳ không hợp với tu vi của hắn rồi!
“Giết cho ta!”
Thẩm Thừa Phong hét lên vội vàng.
Những tiếng soạt soạt xé gió bay đi, từng bóng người xông tới.
Lúc này hàng trăm người từ Đỗ Môn cảnh trở lên xông tới, toàn là tinh nhuệ nhà họ Thẩm.
Có mười mấy tên sáu, bảy cửa cảnh giới cầm đao kiếm giết về phía Tần Ninh.
“Ta xử cho!”
Thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão định ra tay, Tần Ninh lập tức hét lên.
Không phải hắn muốn ra oai, mà nhà họ Thẩm chỉ là mở đầu thôi, đối thủ thật sự là ba nhà Lăng, Sở, Lâm kia kìa.
Mặc dù không biết vì sao bọn chúng không đi cùng nhà họ Thẩm, nhưng rõ ràng là bọn chúng còn đang chuẩn bị điều gì.
Hộ vệ nhà họ Tần xét về số lượng thì không bằng ba gia tộc kia, nên có thể không ra tay thì không cần ra tay.
Tần Ninh có tự tin lấy một địch một trăm!
Cây côn gỗ đã xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy cây côn đó, tất cả đều sửng sốt.
Cái gì đây? Binh khí của Tần Ninh?
Chỉ là cây côn mỏng bình thường thôi mà?
Chỉ có Tiểu Thanh đứng ở cửa phủ, khi nhìn thấy cây côn đó, bờ mông liền run rẩy.
Mặc dù nó chưa bị cây côn đó dạy dỗ, nhưng tổ tiên của nó thì bị đánh không ít!
Một tiếng soạt vang lên, côn gỗ nhảy múa.
Tần Ninh xuất côn, dường như chẳng có chiêu thức gì, nhưng mỗi lần múa ra là một trận gió kịch liệt xông ra.
Đao kiếm cấp bậc phàm khí đó chạm phải cây côn thì bị chấn động đến cong cả đi, thậm chí còn bị gãy đứt. Cổ của một tên cao thủ đạt bảy cửa cảnh giới đã phun máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải... kinh sợ!
Phong Thần Châu
Chương 46
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương tiếp
Loading...