Kang Chang-ho rất bất mãn với việc gia đình mình kịch liệt phản đối bạn gái.
Hơn nữa, hắn ta vốn đã là một kẻ ăn chơi trác táng.
Mà lại bị cướp mất sự quan tâm tận tình từ một nhân viên y tế thì…
Hắn không thể bỏ được lối sống buông thả, và cuối cùng chết trong một tai nạn nhỏ.
Dù là rượu hay gì đi nữa.
Mỗi lần chìm đắm trong thú vui có hại, chắc chắn hình ảnh của cô y tá lại hiện lên trong đầu hắn. Cho nên việc hắn oán trách gia đình trước khi chết cũng có thể hiểu được.
“Nhân tiện thì nguyên nhân cái chết của thân xác này là sốc thuốc.”
“Ối, trời đất…”
Một sự thật chấn động vừa được tiết lộ.
Với một thi thể chết vì lý do như vậy, cần phải điều trị ngộ độc song song, nên rất khó để phục hồi nguyên vẹn.
Nói cách khác, đây là loại vật chủ mà pháp sư Alphauri luôn tránh xa.
Vậy mà lại nhập nhầm đúng cái cơ thể như thế…
Nếu ví von bằng tiểu thuyết võ hiệp, thì vị pháp sư trước mắt tôi đã phải vật lộn suốt 5 tập truyện.
Trời đất ơi.
“Dù thân thể có tồi tệ đến đâu, thì Kang Chang-ho lúc sống từng tự hỏi ‘Tôi đâu phải hoàng tử gì cho cam, sao lại không được kết hôn với người mình yêu?’…”
Ngay cả trong tình huống éo le như thế, kỹ sư vẫn không quên cảm thông cho chủ thể.
“Người từng sống không bị ràng buộc nay lại bị tước đoạt điều mình mong muốn. Có lẽ sự phẫn nộ ấy giống như một cơn sóng trào.”
Quả là một pháp sư lịch thiệp.
“Vậy nên thứ còn lại trong thi thể của Kang Chang-ho chỉ là lòng thù hận thôi…”
“Rồi sao nữa?”
“Một kẻ thừa kế ngu ngốc chết vớ vẩn, nếu có thể sống lại dù có biến thành một con quái vật hoàn toàn khác, cũng được — đó chính là mong muốn của những người liên quan.”
“Ý anh là… gia đình Kang Chang-ho muốn thế?”
“Nếu chỉ xét kết quả, thì tôi gần như chưa bao giờ làm điều gì trái với ý muốn của loài người cả.”
Con người thường có những suy nghĩ bản thân mình cũng không ngờ tới, nên hành động của hắn ta, suy cho cùng, có thể coi là do một sinh vật không hiểu rõ lòng người gây ra.
Tôi vẫn tiếp tục lắng nghe lời đồng bào mình.
“À, mà người tài xế của thân xác này… chuyện về hắn ta thì đúng là ngoài dự tính.”
Sau một hồi im lặng, chủ đề bỗng chuyển hướng.
“Giờ tôi phải nói rõ điều này.”
“Gì cơ?”
“Nếu là pháp sư đại tài như cậu thì đã chẳng mắc sai lầm, nhưng thực ra phép [Chuyển dời linh hồn] mà tôi thi triển từ Trái Đất chỉ thành công một nửa thôi.”
“Thất bại à?”
“Lúc sống ở Mỹ, tôi còn khá ổn. Nhưng khi nhập vào cơ thể Kang Chang-ho thì nghi lễ đã gặp trục trặc.”
Giọng nói phát ra từ cơ thể loài động vật có vú trầm đục ấy không ngừng vang lên.
“Tôi vẫn không rõ lỗi nằm ở đâu. Nhưng trong quá trình chiếm lấy cơ thể người Hàn này… linh hồn tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng.”
Giật mình.
Đây là chuyện không thể nghe qua mà không kinh ngạc.
“Giải thích chính xác hơn thì, phần linh hồn còn sót lại trong xác của Kang Chang-ho đã hòa lẫn với linh hồn của tôi.”
Trời ơi.
Tôi chưa từng trải qua chuyện này, nhưng chỉ nghe thôi cũng thấy rõ là một hiện tượng gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng.
“Vì sự hòa lẫn bất ngờ đó… tôi đã có một… kiểu như ‘bản ngã nhiễm bẩn’ vậy…”
Kỹ sư tiếp tục:
“Chuyện này vốn không phải ký ức của một Alphauri như ‘tôi’ từng trải, nhưng đôi khi tôi lại nhầm lẫn cảm xúc và ký ức của người Trái Đất Kang Chang-ho là của chính mình.”
“Thật tồi tệ.”
“Và rồi, ngay khi tôi đang bối rối vì biểu hiện đầu tiên của triệu chứng đó, một gã tài xế đã phát hiện ra điều gì đó khác thường và cố gắng tống tiền tôi. Vì tiền, tất nhiên.”
“Cái gì? Tống tiền?”
“Thật nực cười là người thân, kể cả cha mẹ, thì dễ bị lừa, nhưng duy nhất gã tài xế — kẻ có quan hệ tài chính — lại là người duy nhất nhận ra sự thay đổi rõ ràng của Kang Chang-ho.”
“Hở…”
“Lúc ấy là thời kỳ sau [Hầm ngục], có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, nên ngay cả người thường cũng dễ nảy sinh các giả thuyết. Nhưng đáng tiếc cho hắn là kẻ mà hắn dọa lại là một Alphauri, có thể kích hoạt năng lực thể chất bất cứ lúc nào, nên tôi đã tỉnh táo lại và… xử lý hắn bằng sức mạnh.”
“‘Xử lý’ ở đây là đánh cho ngất à?”
“Lúc ấy tôi hoàn toàn không đủ sức để hoàn thiện phép thuật.”
“Rồi sau đó anh bị bắt vì là người ngoài hành tinh không rành luật pháp. Quá rõ ràng còn gì!”
Tôi chớp mắt cố tình để phụ họa.
“Nhưng còn một tác dụng phụ chí mạng khác. Chính vì thế mà suốt thời gian qua, tôi đã không nhận ra cậu – đại pháp sư.”
Cạch.
Ngay lúc đó, kỹ sư trưởng áp tay lên vùng mắt phải và lẩm bẩm:
“Tôi đã mất hoàn toàn giác quan thứ sáu mà một pháp sư nên có.”
“Hả?!”
“Cho nên bây giờ, tôi phải mượn sức mạnh của thứ đồ rẻ tiền như cái gọi là [Con mắt của Rồng]… thì mới lờ mờ cảm nhận được khí tức của điều kỳ diệu.”
“…Cái gì cơ?”
“Thật đấy. Cho dù cậu có làm gì ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thể nào phân tích được cấu trúc chú thuật. Hơn nữa, vì linh hồn bị trộn lẫn với của Kang Chang-ho nên ngược lại, toàn bộ kiến thức ma đạo học quan trọng đều bay biến hết. Giờ tôi chỉ còn dùng được vài loại phép thuật thôi.”
Thì ra là vậy.
Giờ tôi mới hiểu được tại sao cái thân thể tóc xanh ấy lại phải đi lang thang nhặt đá nhặt sỏi một cách thảm hại trong hầm ngục.
Xem ra Kang Chang-ho thực sự không thể chiến đấu với kẻ địch từ xa.
Dẫu nói vậy thì, với tư cách đại pháp sư, vẫn có vài điểm khiến tôi thấy khó hiểu.
“Nhưng mà, nhìn việc anh khôi phục cơ thể khá dễ dàng thì chắc là vẫn còn nhớ mấy kiến thức cơ bản về phép thuật đúng không…?”
“Ừ. Vì [Thuật điều khiển Golem] là chuyên ngành của tôi, nên ít nhất cái đó tôi không quên.”
“Cho dù không nhớ chính xác cấu trúc phép, nhưng với mức đó thì dùng kiến thức nền để phát triển ma pháp mới phù hợp với Trái Đất cũng được mà?”
Tôi vừa nói nhẹ nhàng thì đối phương đột nhiên nổi khùng.
“Lemming. Xin lỗi, nhưng cậu quên mất điều quan trọng này rồi à?”
“Hả?”
“Tôi là kỹ sư đó!”
Kang Chang-ho chỉ tay vào tôi, dùng một cách biểu đạt mạnh mẽ hiếm thấy.
“Công việc của tôi vốn là hoạt động dựa trên những thực tế ma đạo học đã được nghiên cứu xong rồi!”
“Ờ ờ… sao tự dưng nổi nóng vậy.”
“Thêm nữa, năng lực chiến đấu của tôi cũng thấp, nên ở hiện đại còn có cả tranh luận rằng kỹ sư như tôi có nên được tính vào phạm vi của pháp sư hay không, vậy mà sao? Cậu nói cứ phát triển ma pháp rồi dùng là xong á?”
“Khoan đã, bình tĩnh nào…”
“Loại sáng tạo đó chỉ có mấy đại pháp sư như cậu mới làm được thôi!”
Đối phương giận dữ làm tôi cũng thấy bối rối.
“Một kỹ sư như tôi mà rơi vào môi trường dị giới là bó tay hoàn toàn đấy!”
“Ừm…”
“Tôi nhắc lại, việc sáng tạo ma pháp từ đầu dựa trên lý thuyết là công việc của cậu.” (lemming tìm ra công thức toán, slime đỏ làm bài tập toán)
“A-anh đang giận đấy à?”
“Cậu không biết bên kỹ sư tụi tôi đã khổ sở đến mức nào, vậy mà thiên tài của thế kỷ lại buông lời như không, bảo sao tôi không nổi cáu cho được.”
Người mà trước giờ tôi từng nghi ngờ là sinh ra với gương mặt luôn tươi cười ấy.
Vậy mà ngay tại đây, Kang Chang-ho bỗng rơi vào một trạng thái cảm xúc xa lạ.
Hắn ta đã bộc lộ vẻ kích động hiếm thấy.
“Nhưng mà Lemming, cậu đừng tự trách bản thân làm gì. Thực ra từ lúc tôi đặt chân đến Trái Đất đã thấy cáu kỉnh rồi.”
“Cái gì?”
Vù—.
Kang Chang-ho.
Người sở hữu [Con mắt Rồng] lúc này đang nhìn về phía cửa sổ.
“Đầu tiên phải nói là, mãi đến khi nhập vào cơ thể thứ hai – Barbara Oliver – thì tôi mới thực sự nhìn thấy phong cảnh Trái Đất…”
“Phong cảnh?”
“Vì tôi đột nhiên nhập vào một sinh vật coi trọng thông tin thị giác. Tất nhiên chuyện đó cũng gây bối rối nên để lại dấu ấn khá sâu trong linh hồn.”
“…”
“Nhưng điều gây sốc nhất không phải là điều đó, mà là thời tiết bên ngoài cửa sổ mà tôi thấy qua đôi mắt của người ấy.”
“À…”
“Một sinh vật sống cả đời trong làn nước yên ả. Bỗng một ngày nhìn thấy bão tố.”
“….”
“Chưa kể còn có giông, mưa rào,… Môi trường của Trái Đất biến đổi quá dữ dội và quá thường xuyên.”
Vị kỹ sư trưởng vừa nhìn khu rừng mùa thu bên ngoài nơi những chiếc lá bắt đầu rụng, vừa nói:
“Lemming. Hành tinh này, chẳng phải quá kinh khủng sao?”
Trái Đất.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy nơi này, tôi đã cảm thán trước ánh nắng ấm áp.
Hơn thế nữa, tôi còn đánh giá cao nền văn minh mà nhân loại đã xây dựng nên.
Nhưng có vẻ như, với một người đến từ Alphauri khác, cảm xúc lại hoàn toàn trái ngược — họ cảm thấy xa lạ và tiêu cực với tính bất định của hành tinh này.
Khi nhìn thấy bão tố cuồng loạn, người ngoài hành tinh kia đã bị áp đảo hoàn toàn.
'Ngẫm kỹ thì, cũng có lý.'
Nếu vậy… có khi nào Kang Chang-ho đã luôn sống trong nỗi sợ hãi như thế suốt thời gian qua?
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Thì bất ngờ, Kang Chang-ho — có vẻ như nỗi sợ với hành tinh này cũng không sâu đến thế — đã quay lại với nụ cười và tiếp tục câu chuyện.
“Nhưng mà, chuyện thời tiết không hợp khẩu vị thì tạm bỏ qua, vấn đề lớn hơn là, ở hành tinh như thế này, đến cả pháp sư như cậu cũng có những việc không thể làm gì được.”
“Hử?”
“Không phải chỉ mình tôi bó tay nên cũng coi như được an ủi phần nào.”
Một câu nói đầy ẩn ý.
“…Anh đang nói là có việc gì đó mà đại pháp sư cũng không thể xử lý sao?”
Tôi định hỏi lại thì lần này, kỹ sư trưởng tự động hé lộ thông tin trước.
“Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn.”
“Ừm.”
“Giờ là chuyện nghiêm túc đấy. Có thể cậu cũng đã đoán ra rồi. Nhưng… các Alphauri đang can thiệp vào cánh cổng của hành tinh này.”
Tôi không còn đủ sức để đếm nổi số lần mình đã bị sốc nữa.
Tôi bật dậy khỏi ghế, phản ứng mạnh mẽ.
“Không thể nào! Chuyện đó là bất khả thi!”
Hành tinh Alphauri — nơi đi đầu trong ma đạo học.
Nhưng việc hành tinh đó có thể gây ảnh hưởng đến Trái Đất đã từng được chứng minh là không thể vì vô số lý do.
Không đủ ma lực.
Khoảng cách thì quá xa.
Hơn nữa, trên hết là múi giờ đâu có trùng nhau, thì làm cách nào bọn họ có thể can thiệp vào cánh cổng chứ?
‘Chẳng phải vị trưởng kỹ sư đó đã bị xử tử từ lâu, còn trước cả khi mình thực hiện dịch chuyển linh hồn sao…!’
Khi tôi phản ứng mạnh mẽ, Kang Chang-ho khẽ bật cười mũi như thể vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.
“Thực ra thì, cũng không đến mức nguy hiểm ngay lập tức đâu. Bên đó cũng bị ràng buộc bởi nhiều hạn chế, nên có vẻ vẫn chưa thể gây hại trực tiếp cho chúng ta.”
“Hừm.”
“Thế nhưng, sự thật rằng những sinh vật ở hệ sao đôi ấy đang gây ảnh hưởng đến Trái Đất thì, dẫu có chối thế nào cũng không thay đổi được.”
Ngay sau đó, hắn ta liền trở lại với thái độ nghiêm túc.
“Đương nhiên, chuyện này cũng có lý do chính đáng. Nhưng với một người đến từ Alphairi thì lý luận kiểu này sẽ nghe rất lạ lẫm đấy—”
Gõ.
Kang Chang-ho thay đổi tư thế trong chiếc ghế vừa khít với cơ thể mình.
Hắn ta cúi nhẹ người về phía trước, trên trán lấm tấm mồ hôi — không rõ là mồ hôi lạnh hay chỉ là giọt nước thông thường — rồi tiếp tục nói:
“Với trí tuệ của một Đại Ma Pháp Sư như cậu thì chắc chắn sẽ hiểu được mà không gặp khó khăn gì. Cho nên trước hết… nghe thôi, đừng hoảng hốt.”
“Được rồi.”
“Chuyện này thực sự rất nghiêm túc nên đừng vội phủ nhận ngay lập tức.”
“Đã bảo là biết rồi mà?”
“Vậy thì, để tôi bắt đầu giải thích nhé.”
Không hiểu vì lý do gì, Kang Chang-ho khẽ nhếch môi đầy khó xử, như thể đang miễn cưỡng cười.
“Sự thật là… thời gian ấy mà, nó không phải lúc nào cũng trôi theo cách giống nhau đâu.”
Chuyện quái gì thế này?
Dù lúc trước Kang Chang-ho đã dặn không được phủ nhận bừa, nhưng lời vừa rồi thực sự quá sức tưởng tượng khiến tôi không giấu được vẻ mặt khó hiểu.
Nhận thấy vẻ mặt ấy, Kang Chang-ho liền phá lên cười lớn.
“Đúng là phản ứng đặc trưng của một kẻ luôn đắm chìm trong huyền bí.”
“….”
“Leming. Cậu từng gọi người Trái Đất là ‘động vật có vú’, đúng không? Nhưng sau khi nghe chuyện tôi sắp nói đây, cậu sẽ không còn dám coi thường họ nữa đâu.”
“….”
“Vì với con mắt của người Trái Đất, chúng ta mới chính là những kẻ nguyên thủy chẳng biết gì cả!”
Và như đã biết, mỗi khi gã đàn ông đó nhe răng cười lớn như thế này… thì chẳng bao giờ mang ý nghĩa gì tốt đẹp cả.