[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 593


Chương trước Chương tiếp

Hơn nữa, việc đã âm thầm chỉnh sửa gỡ hệ thống cảm nhận đau đớn cũng không phải lời nói dối.

Phản ứng như vậy là điều hiển nhiên.

Kim Gi-ryeo kinh ngạc trước cơn đau đột ngột đến mức hét lên theo phản xạ.

Tuy nhiên, cách xử lý sau đó thì gần như hoàn hảo.

Hệ thống kiểm soát ngưỡng đau mà Kang Chang-ho đã lén chạm tay vào được khôi phục ngay về trạng thái [BẬT], rồi tiếp theo là tung pháp lực khiến Kang Chang-ho bị hất văng vào tường.

Cái ghế với năng lượng u ám như thể muốn trói chặt cả hồn ma không tồn tại lâu đã bị cậu xé toạc bằng sức mạnh.

-Rầm!

Mà nghĩ lại thì, nếu không có kết giới cách âm trong căn nhà này, hàng xóm chắc hẳn đã lao đến rồi….

“Lemming. Sao phản ứng cậu lại nhạy cảm vậy?”

Lách tách. Tạch tạch.

May thay, có vẻ ma pháp gia cố độ bền đã được làm từ trước.

Từ bức tường phòng khách chỉ bị nứt nhẹ phát ra âm thanh đáng thương.

“Tôi chỉ nghĩ rằng, vì cậu sống quá thoải mái mà không cảm thấy đau đớn, nên cậu quên mất cảnh giác. Tôi mới đích thân nhắc nhở một chút thôi mà.”

“Tên khốn này vừa mới tấn công tôi còn nói cái gì chứ?”

Người đàn ông tóc xanh lam bị trúng đòn của đại pháp sư đến mức đầu nứt ra, nhưng với [Siêu Tái Sinh], hắn hồi phục tức thì.

“Lemming. Và nếu đã bắt đầu sống như một người Trái Đất, thì nên giữ lại cảm giác đau mới tự nhiên.”

“Ha. Đúng là chịu thua luôn.”

“Tiện thể nói luôn, ngay cả lúc bị ngọn lửa của cậu thiêu đốt, tôi vẫn sống theo cách đó.”

“Muốn chết vì sốc đau đớn à?”

“Đến Rome thì phải theo luật Rome thôi.”

Kang Chang-ho nói chuyện mà không buồn lau máu mũi.

“Dù sao thì… nếu tiếp tục với câu hỏi cậu đưa ra khi nãy… Thật ra lý do tôi luôn phản ứng tiêu cực mỗi khi nhắc đến đề tài Cổng cũng đơn giản thôi.”

“Đơn giản à, nghe hay đấy.”

“Bởi vì đối phương là bọn Alphauri già đời hơn chúng ta đến hàng nghìn năm cơ mà.”

“Giờ tôi cũng biết rồi.”

“Vậy thì, lẽ nào linh hồn quý giá như cậu lại nhất định phải ra mặt đối đầu với chúng?”

Chủ nhân của căn biệt thự đứng dậy.

Lúc này, Kim Gi-ryeo lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.

Từ bể cá trống rỗng được đặt trịnh trọng trong nhà, cho tới dáng vẻ thản nhiên cất tiếng dù vừa bị đồng hương đập đến vỡ sọ.

Dù là ân nhân đã cứu mình, nhưng đối phương đúng là một kỹ sư với rất nhiều điểm kỳ quặc.

Kang Chang-ho không giấu giếm bầu không khí lập dị ấy và tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện.

“Lemming. Đừng làm thế nữa, chi bằng chúng ta cứ tận hưởng văn hóa Trái Đất rồi khi đến lúc thì kết thúc nhẹ nhàng thôi.”

“Ý anh là chết à?”

“Như thế nhìn sẽ đỡ thảm hại hơn. Chứ vùng vẫy vô ích chỉ khiến mọi thứ thêm bẩn thỉu thôi.”

Tới mức này thì người ta bắt đầu tự hỏi, trước giờ hắn ta làm cách nào để luôn mỉm cười.

“Nhưng mà, này anh kỹ sư, chẳng hay anh có biết rõ mục tiêu cuối cùng của bọn Alphauri là gì không?”

Kang Chang-ho chỉnh lại vạt áo choàng xộc xệch.

Từ khoảng cách xa, Kim Gi-ryeo nêu ra câu hỏi.

Và câu trả lời đến ngay tức khắc.

“Là xâm lược Trái Đất. Chúng đang tìm cách tiến hóa người bản địa để biến họ thành vật chứa cho hành trình di cư đường dài.”

“Cái đệt… Thế thì càng phải ngăn chặn lại chứ. Đã gì mà từ bỏ rồi?”

“Dù có cố cũng chẳng ngăn được đâu? Tôi đã mô phỏng hàng trăm lần rồi.”

Sinh vật từng đỏ rực trong tiền kiếp bắt đầu lên tiếng.

“Tôi biết điều này qua việc lục soát ký ức của một linh hồn từ 3000 năm sau – kẻ từng cố tiến vào Trái Đất. Dường như cấp trên của chúng ta khi ấy*…” (chỉ kẻ xuất hiện trong ký ức tên 'cố tiến vào TĐ)

“Cái gì?”

“Tôi không nhớ rõ gương mặt cuối cùng ấy, nhưng chắc chắn, người quản lý hành tinh đã dẫn dắt bọn Alphauri từ rất lâu trước đây.”

“……”

“Vẫn còn sống. Nhưng vì sống quá lâu nên tâm trí đã hoàn toàn hỏng mất rồi.”

Bóng chiều nghiêng tạo ra vùng tối lạnh lẽo bên trong căn phòng.

Họ ngồi đối diện nhau, giữa là một bể cá không một con cá.

“Bây giờ thì hết khả năng giao tiếp rồi.”

“……”

“Vậy đấy, với đám Alphauri biến dị bị một kẻ như thế kiểm soát suốt hàng nghìn năm thì cậu tính làm gì?”

Kang Chang-ho lau máu.

“Dù cậu có là đại pháp sư, liệu cậu tự tin đánh bại được lũ quái vật ấy không?”

Thế nhưng Kim Gi-ryeo lại không hề chùn bước, từ hành động cho đến lời nói.

“Tôi cũng chẳng có chút chắc chắn nào về chiến thắng cả.”

Người đàn ông tóc vàng chỉ điềm đạm trả lời.

“Nhưng nếu đã biết chúng đang nhắm đến hành tinh này, thì dù không muốn cũng phải làm điều cần làm thôi.”

“Nhất thiết phải vậy sao.”

“Ở kiếp trước, vì không thể sống theo ý mình mà tôi đã ôm hận.”

“Lemming…”

“Vậy mà giờ bảo tôi, chỉ vì kẻ địch mạnh thì nên biết thân biết phận mà rút lui—anh nghĩ tôi sẽ nghe à?”

“Chúng ta từ kiếp trước đến kiếp này có bao giờ có đuôi đâu.”

“Đừng đánh trống lảng! Nếu chính anh, người từng thương hại tôi đến mức chấp nhận bị trừng phạt khi cứu tôi, thì anh hẳn phải hiểu tâm trạng này.”

Đối phương là linh hồn đã bị tiêu diệt vì dám cứu lấy hắn.

Khi sự thật ấy lộ ra, không còn lý do gì để vòng vo.

Khi Kim Gi-ryeo tiếp tục nói bằng sự sắc sảo đặc trưng, Kang Chang-ho đang lau máu mũi thì dừng lại, đôi mắt [Rồng] chuyển động đầy suy tư. 

“Nhưng nếu làm vậy, rốt cuộc sẽ chỉ khiến đám Trái Đất tầm thường được lợi từ sự hy sinh của bọn pháp sư thứ thiệt như chúng ta thôi…”

“‘Tầm thường’?”

“Tôi không nghĩ bọn họ có giá trị lớn hơn vậy.” (Kang-ho)

Sau một hồi đánh giá, cơ thể lai chủ động đưa ra câu kết luận mới.

“Dù vậy, nếu Lemming cậu thật sự muốn giãy giụa, thì thực ra cũng có một cách hiệu quả.”

Lần này, đó là một thông tin đáng quan tâm.

“Cách gì?”

Nhưng khi câu chuyện tiếp tục, sắc mặt Kim Gi-ryeo lại dần tái nhợt.

“Phương án tôi tự nghĩ ra là… khiến đối phương không thể tạo thêm Cổng được nữa.”

“Ồ?”

“Ngay cả trong xã hội Alphauri phát triển cao độ đó, vẫn chưa từng có ai vượt qua được thiên tài…”

“……”

“Nếu có được sức mạnh của Đệ Nhất Ma Pháp Sư, tôi mới có thể kích hoạt nghi thức mà mình vẽ ra.”

“Anh tâng bốc quá rồi đấy, khó chịu thật.”

“Đó là đánh giá khách quan đấy. Thực tế, việc Alphauri đến giờ vẫn chưa xâm nhập Trái Đất chính là minh chứng. Họ vẫn là lũ đáng thương chưa hiểu nổi ‘cấu trúc linh hồn’ mà.”

Tính đến đây thì vẫn còn trong khuôn khổ bàn luận hợp lý.

“Thế nên, vì thiết bị đã có sẵn, hãy nhân cơ hội này… xóa bỏ toàn bộ ma lực khỏi mặt đất Trái Đất đi.”

“Hả?”

“Phong ấn lại, không để bất kỳ ai sử dụng được ma lực nơi này nữa.”

“…”

“Như vậy thì bọn Alphauri xấu xa sẽ không thể tiếp tục kế hoạch của mình. Dù muốn tiến hóa loài người hay hút năng lượng gì đi nữa, khi không thể lấy được dữ liệu từ hành tinh khác thì bọn chúng cũng chỉ là kẻ mù lòa thôi.”

Kim Gi-ryeo đang chăm chú lắng nghe liền lên tiếng dè dặt.

“Khoan đã.”

“Gì?”

“Nhưng nếu như vậy… nếu xóa sạch mana trên mặt đất thì…”

“Ừ.”

“Theo tiến trình tiến hóa, tất cả những người Trái Đất đã thức tỉnh… chẳng phải sẽ chết ngạt hàng loạt vì không thở được sao?”

Đây là nhược điểm tất yếu trong phương pháp chiến thắng mà kỹ sư trưởng đã đề xuất.

“Đương nhiên rồi.”

Dĩ nhiên, khoảng hai người ở đây — những người đã rèn luyện phép thuật đến mức thuần thục — sẽ không sao cả. Nhưng…

Một sinh vật đã tiến hóa thành pháp sư thì tất cả các cơ quan trong cơ thể đều đã thích nghi với hiện tượng mới. Do đó, nếu loại bỏ mana khỏi thế giới, chúng chắc chắn sẽ chết.

Thế nhưng Kang Chang-ho vẫn đưa ra lập luận đó, dù đã nắm rõ những điều này.

“Nhưng vẫn ổn thôi.”

“Cái… gì cơ?”

“Cho dù số lượng các trường hợp thức tỉnh có tăng lên... kể cả khi bao gồm luôn cả những bào thai đã thức tỉnh... thì dân số siêu năng lực gia trên hành tinh này cũng chỉ khoảng 9%.”

“…!”

“Chỉ cần loại bỏ 9% trong số dân số đông đảo này, phần còn lại sẽ an toàn. Vậy còn có phương án nào tốt hơn nữa?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...