“Không thể tin được là thời gian lại không đồng nhất.”
Tôi vừa nhẩm đi nhẩm lại lời của Kang Chang-ho vừa suy nghĩ.
Dĩ nhiên tôi cũng biết rõ rằng độ dài một ngày giữa Trái Đất và Alphauri là khác nhau.
Nhưng dù vậy, đơn vị gọi là một giây chẳng phải vẫn nên áp dụng một cách công bằng cho tất cả sao?
Khi tôi đang ôm lấy sự nghi hoặc đó, Kang Chang-ho đối diện liền thay đổi tư thế.
“Tôi cũng từng có một thời không hiểu nguyên lý của thế giới, giống như cậu vậy.”
Kèm theo câu nói đó, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong chốc lát.
Để lấy ra một tập tài liệu đặt trong ngăn kéo gần đó.
Tài liệu à?
Tôi còn đang nghĩ sao lại có giấy A4 trong một cái tủ vốn dùng để đựng khăn hay thứ tương tự, thì bên trong tờ giấy đó lại chứa đựng một câu chuyện thật khó tin…
*****
Alphauri.
Hành tinh mang cái tên này vốn từng là nơi cư ngụ của những sinh vật ma thuật bậc cao.
Từ người nông dân làm ruộng cho đến kỹ sư, thậm chí cả những nghề nghiệp thông thường như đầu bếp — ai nấy đều sử dụng được những loại pháp thuật huyền bí, nên không nghi ngờ gì về sự thật trong câu chuyện này.
Tuy nhiên, chính ma thuật — yếu tố làm nên sự phồn vinh của nền văn minh trên hành tinh ấy — vì có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ, lại nhanh chóng trở thành nguồn cơn gây ra vấn đề.
Tưởng tượng vốn chỉ tồn tại trong đầu nay được cụ thể hóa.
Khi những sinh vật sống sở hữu một sức mạnh phi thường như vậy, người Alphauri đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu thật nhanh.
Cúi xuống, cúi xuống, và cúi xuống mãi.
Vì họ phải liên tục hạ ánh mắt xuống, quan sát trung tâm hành tinh — nơi phóng xuất ra ma lực.
Người Alphauri một cách tất yếu đã không thể theo đuổi các vì sao hay sự lãng mạn.
Bởi chỉ cần nghiên cứu ma pháp, họ có thể tạo ra hiện tượng kỳ diệu bằng chính tay mình, thì còn có bao nhiêu học giả dám từ bỏ cảm giác toàn năng đó để đắm mình vào những thứ như chòm sao?
Việc Alphauri không thể phát triển mạnh mẽ về mặt khoa học là điều hoàn toàn hợp lý.
Thêm nữa, việc giống loài chiếm ưu thế trên hành tinh đó bị cận thị nặng cũng là một vấn đề lớn.
Nếu họ còn có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm bằng mắt thường thì đã là may mắn, đằng này người Alphauri còn phải phát minh ra kính viễn vọng phù hợp với thị lực của mình mới có thể ngắm sao.
“Lemming. Nghĩ lại thì quê hương nơi chúng ta từng sống đúng là một môi trường quá khắc nghiệt để phát triển công nghệ hàng không vũ trụ, phải không?”
Phải vất vả lắm họ mới phát hiện ra rằng vũ trụ không quay quanh mình.
Và chỉ sau khi phân tích kỹ lưỡng cách hành động của kí tâm thể thì giống loài này mới bắt đầu nghĩ đến việc di chuyển giữa các vì sao.
Ít nhất thì người Alphauri chưa bao giờ coi vũ trụ là nơi có thể khám phá được.
Thật ra, dù giờ đây đã là thời đại mà tàu thăm dò Voyager có thể tự do viễn du,
“Một nơi có tài nguyên mana phong phú như vậy lại bị gọi là ‘khắc nghiệt’ ư…”
Nhưng, thật bất ngờ.
Ngay cả khi người Alphauri có đặt mối quan tâm đến các vì sao sớm hơn, thì cũng chẳng có gì thay đổi nhiều.
Vì về mặt cấu trúc, họ gần như bất khả du hành vũ trụ.
Mana.
Thứ này, về bản chất, không chỉ là sức mạnh của sinh vật sống.
Ngược lại, tọa độ phát sinh năng lượng lại gắn chặt một cách mạnh mẽ với hành tinh.
Có thể hiểu là, có một trạm phát sóng không thể nào dịch chuyển chỉ bằng sức mạnh của sinh vật sống, đã được cố định trong không gian. Vậy mà những sinh vật biển mềm nhũn mù quáng vì ma thuật lại từng mơ đến việc liên lạc với sinh vật ngoài hành tinh — thật không hiểu nổi.
“Nói rằng Alphauri là ‘khắc nghiệt’ thì có hơi kỳ lạ thật, nhưng cũng không thể phủ nhận điều đó.”
“Hừm.”
“Khác với kí sinh thể, chúng ta bị tất cả nguồn tài nguyên văn minh trói buộc vào hành tinh, nên thật sự rất khó để quyết tâm di chuyển liên hành tinh.”
“Thế nên mới phải sử dụng đến phương pháp không tưởng là điều khiển linh hồn, giống như tôi và đại pháp sư.”
“Nhân tiện nhắc đến thì… mấy thứ gọi là kí sinh thể đó rốt cuộc đã di chuyển cả hành tinh như thế nào vậy?”
“Biết chết liền.”
“Thật ra, tôi vẫn nghĩ bọn chúng tập trung toàn bộ năng lượng của hành tinh mẹ rồi mới sang được khu vực bên cạnh. Nếu tiêu tốn lượng tài nguyên khổng lồ đến mức quê hương bị hủy diệt thì có lẽ làm được đến thế.”
“Cấu tạo cơ thể của chúng đặc biệt nên biết đâu đó thực sự là di chuyển vật lý cũng không chừng…”
Các học giả đến từ hành tinh ngoài trái đất chìm đắm trong cuộc trò chuyện.
Alphauri, nói một cách phàm tục, là một hành tinh “hết thuốc chữa” khi nói đến lĩnh vực vũ trụ.
Nhưng ở tòa dinh thự này, lại là nơi tụ họp của những kẻ đã thành công trong việc điều khiển linh hồn.
“Dù sao thì, phần giải thích bối cảnh vì sao Alphauri không muốn du hành đến thế giới khác chắc tạm dừng ở đây.”
Lúc này, phía kỹ sư trưởng liền thêm một lời chứng:
“Lemming.”
“Gì?”
“Vì cậu đã từng di chuyển đến nơi này dưới dạng linh thể, nên chắc chắn đã nhận ra một điều.”
“Điều gì cơ?”
“Rằng linh hồn thực chất là một tổ hợp giữa ý chí và vật chất.”
“À…”
“Chỉ là chúng ta chưa có phương pháp quan sát phù hợp. Nhưng linh hồn mà chúng ta sở hữu rõ ràng được cấu tạo từ một loại hạt nhất định.”
“Mà chuyện đó thì liên quan gì đến thời gian?”
“Trước hết, hãy tạm chấp nhận giả thuyết rằng linh hồn có khối lượng.”
Dù cơ thể của họ được tạo ra từ tri thức chưa hoàn chỉnh, nhưng ít nhất thì đối phương cũng từng trực tiếp thao túng linh hồn của chính mình.
Vậy nên, nhờ vào kinh nghiệm trong quá khứ, kỹ sư đã phần nào giác ngộ được bản chất của thế giới này. Hắn thậm chí có thể đưa ra những luận điểm như sau.
“Nếu linh hồn là một khái niệm được tạo thành từ các hạt kết tụ lại với nhau, thì xác suất nó nặng hơn ánh sáng là khá cao, đúng chứ?”
“Ánh sáng?”
“Ừ, Leming. Thật ra linh hồn vốn nặng hơn ánh sáng…”
Phần mở đầu hơi dài dòng.
Sinh vật ngoài hành tinh đang chiếm lấy cơ thể của Kang Chang-ho bắt đầu đề cập đến việc người Alphauri tụt hậu về mặt khoa học, nói lan man về dịch chuyển giữa các vì sao và đặc tính của linh hồn—.
— tạch.
Hắn mở tập tài liệu mang theo và chìa ra trước mặt người bị bắt cóc.
Ở chính giữa trang giấy trắng ấy, có một dòng chữ được viết bằng ngôn ngữ mà cả hai người đều có thể đọc.
[Thuyết tương đối]
Một cụm từ mà hầu như người Hàn Quốc nào ở độ tuổi này cũng từng nghe qua ít nhất một lần.
Nhưng đại pháp sư lại nghiêng đầu đầy nghi hoặc khi nhìn thấy nó.
Vì ạnh đã bận rộn chiến đấu trong cơ thể cấp F chưa thức tỉnh lần hai.
Sau khi sức mạnh nở rộ hoàn toàn ở cấp S, anh lại vướng vào vô vàn biến cố, nên chưa bao giờ để tâm đến khoa học Trái Đất.
‘Chỉ số thông minh thì khá ổn đấy, nhưng cơ thể này lại thiếu quá nhiều kiến thức…’
Đúng lúc đó, chủ nhân thật sự của cơ thể, Kim Gi-ryeo, vì cái chết dữ dội nên đầu óc bị chấn động nghiêm trọng, đến mức không thể nhớ được cả những thông tin cơ bản.
“Đừng hoảng, nghe tôi nói cái đã.”
Khi Kim Gi-ryeo bắt đầu đọc tiếp nội dung khác của tài liệu, người đàn ông đang giữ tờ giấy bằng tay mình lên tiếng một cách điềm tĩnh.
“Có lẽ cậu nhớ rằng quá trình di chuyển giữa các hành tinh rất ngắn. Trên thực tế, thời gian trôi qua đối với những linh hồn di chuyển đúng là chỉ như khoảnh khắc.”
“…”
“Nhưng đó chỉ là cảm giác đối với chúng ta. Thế giới bên ngoài thực tế lại trôi qua rất nhanh.”
“…”
“Phương pháp mà chúng ta sử dụng để định cư trên Trái Đất là một dạng ‘du hành giữa các vì sao siêu tốc’, nhưng đáng buồn là linh hồn không nhẹ hơn ánh sáng, nên ngay cả phép thuật cũng không thể tạo ra dịch chuyển tức thời hoàn hảo.”
“Gì, cái gì cơ?”
“Và để nói thẳng, vì thời gian đã trôi qua theo cách bất đối xứng như thế, quê nhà mà chúng ta rời đi đã trôi qua tới ba ngàn năm rồi.”
Ba ngàn.
Một con số khổng lồ được nhắc đến bất ngờ trong một khung cảnh như thế này?
“Hơn nữa, việc một kẻ như tôi—đã bị xử tử từ rất lâu—tồn tại cùng thời với cậu cũng chỉ là một sự trùng hợp.”
“Lại chuyện gì nữa đây?”
“Nếu chấp nhận luận điểm rằng thời gian trôi khác nhau khi linh hồn di chuyển, thì rõ ràng giữa hai pháp sư sẽ có chút lệch pha, đúng không?”
“Đậu má. Phải rồi. Nhưng thực tế lại chẳng thấy khác biệt gì.”
“Dự đoán của tôi là vì mỗi người đi qua bóng tối theo lộ trình khác nhau, nên hiệu ứng giãn nở thời gian xảy ra không đồng đều, tùy thuộc vào may rủi.”
“Cái gì mà giãn nở?”
“Thì... đại khái là vậy.”
“Giải thích kiểu gì vậy chứ?”
“Tiếc là tôi vẫn chưa xác định được nguyên nhân sai số cụ thể.”
Nhưng tài liệu mà đối phương trình bày cũng đủ gây sốc không kém.
Kim Gi-ryeo ngẩn người.
“Khoan đã… dù sao thì tôi cũng hiểu được ý nghĩa của việc thời gian không trôi đều.”
“Nhanh nhạy đấy!”
“Nhưng mà ba ngàn năm… thì có hơi…”
“Nhưng đó là sự thật lúc này. May là đơn vị ngày vẫn được tính theo Trái Đất. Thậm chí, không hiểu vì lý do gì, thời gian di chuyển của chúng ta còn bị rút ngắn. Nếu xét khoảng cách, đáng ra phải có chênh lệch lớn. Vậy nên có thể trong bóng tối kia, linh hồn chúng ta đã đi qua một cấu trúc nào đó. Giả thuyết như vậy thì việc người Alphauri có thể quan sát Trái Đất theo thời gian thực bằng thứ gọi là [Cổng] cũng bắt đầu có cơ sở.”
“Nghe cứ như đang kể chuyện cười.”
“Không hiểu hả? Hãy tưởng tượng là ta lên cỗ xe chỉ đi về phía tương lai, rồi bất ngờ đến nơi nhanh hơn dự kiến.”
Dưới chuẩn mực của Alphauri, đã mười năm trôi qua.
Kỹ sư—người từng chết trước đại pháp sư từ rất lâu—lại lật thêm tài liệu.
Trong thời gian định cư ở Trái Đất, hắn có vẻ đã tự mình nghiên cứu khá nhiều.
Và tiếp tục tiết lộ thêm sự thật.
“Phải nói thẳng là, vì đã trôi qua rất nhiều thời gian, nên dự án định cư của chúng tôi ở quê nhà đã thành công.”
“Thật sao…”
Nói cách khác, người Alphauri đã di cư thành công sang hành tinh láng giềng.
Cũng như việc nhân loại chuyển đến sống trên sao Hỏa.
“Vì ma lực là sức mạnh gắn liền với hành tinh, nên việc di chuyển cực kỳ khó khăn. Nhưng rồi các thế hệ người Alphauri đã tìm được cách thích nghi và giải quyết được vấn đề.”
“Thậm chí, việc cải tạo hành tinh cũng gần như hoàn tất.”
Kang Chang-ho nhún vai nhẹ và nói:
“À, mấy thông tin này là tôi lấy trực tiếp từ cái xác của một Alphauri từng định đội lốt da người. Nên đảm bảo chính xác.”
“Gì cơ?”
“...Nhớ lại lúc tôi nói mình từng gặp người tạo ra Cổng đi. Tôi không nói dối đâu.”
Kỹ sư trưởng lại thú nhận trò lừa của mình.
Nhưng Kim Gi-ryeo lập tức tập trung sang chủ đề khác.
‘Không bàn đến độ xác thực của mấy lập luận vừa rồi, nếu người Alphauri thật sự còn sống sau chừng ấy thời gian, thì có một điều vô lý không thể không nhắc đến.’
Vì thế, anh buột miệng hỏi:
“Thoát khỏi hành tinh sắp diệt vong thì thôi đi…”
“Hử?”
“Có hành tinh mới đàng hoàng rồi. Lẽ ra họ phải bận rộn xây dựng văn minh chứ…”
“Ừm.”
“Vậy tại sao người Alphauri đã sống thêm ba ngàn năm lại bỗng dưng quan tâm đến cái hành tinh như Trái Đất này?”
Một câu hỏi hợp lý.
Một tộc người từng suýt tuyệt diệt vì cạn kiệt ma lực, lại can thiệp vào hành tinh xa xôi với quy mô không tưởng…
Xin lưu ý rằng [Cổng] sau khi kích hoạt vận hành bằng ma lực Trái Đất.
Nhưng nếu điểm khởi đầu của phép thuật như thao túng linh hồn ở nơi quá xa xôi, thì công nghệ đó về bản chất phải dùng đến tài nguyên của hệ sao đôi.
“Chẳng lẽ người Alphauri ở trạng thái vô hình vẫn còn trong tầng khí quyển Trái Đất?”
“Ha ha.”
Kim Gi-ryeo không hiểu nên thắc mắc nhỏ.
Và câu trả lời là—.
“Không. Họ vẫn ở vùng quê nhà có hai mặt trời, và mỗi lần mở Cổng là một lần tiêu hao tài nguyên của hệ sao đôi ấy.”
Người đàn ông tóc xanh lam tiếp lời.
“Nghe không hợp lý chút nào, đúng chứ?”
“…”
“Nhưng việc họ chấp nhận sự lãng phí như thế đương nhiên là có lý do. Nhìn vào trang này thì sẽ hiểu thôi…”
“Trước hết, thả tôi ra khỏi cái ghế này được không?”
Kang Chang-ho phớt lờ lời của Kim Gi-ryeo và tiếp tục lật tài liệu.
Lần này, trang giấy A4 chứa đựng thông tin khá cơ bản.
[Cái chết của một ngôi sao]
[1. Ngôi sao có khối lượng bằng hoặc nhỏ hơn mặt trời]
[2. Trường hợp ngôi sao có khối lượng lớn hơn mặt trời]
Những kiến thức mà anh ta từng học nhưng quá bận để nhớ lại.
‘Ồ? Hồi đi học, Kim Gi-ryeo từng học phần này thì phải…’
Nhưng chỉ nhìn hình ảnh thôi thì vẫn khó hình dung. Vì vậy, giống như sinh vật biển sâu không thấy rõ, đồng loại của anh đã chủ động giúp đỡ.
“Leming. Trước tiên, ngôi sao mà quê nhà chúng ta quay quanh có khối lượng lớn hơn mặt trời.”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì hãy thử nghĩ theo nền tảng kiến thức cơ bản mà người Trái Đất được học từ thời thiếu niên.”
“Hử?”
“Mật độ và nhiệt độ trung tâm của một ngôi sao tăng cao vì lý do không rõ, rồi đường kính của nó dần thay đổi như thể mất cân bằng…”
“……!”
“Giờ nghĩ lại đi, hiện tượng đó chẳng phải từng thấy thường xuyên ở quê nhà chúng ta sao?”
Người bị trói trên ghế bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
=======
Để sốp giải thích:
Hành tinh Alphauri từng phát triển dựa trên ma thuật, không phải khoa học, nên họ tụt hậu về mặt công nghệ không gian.
Về bản chất, mana (ma lực) gắn chặt với hành tinh, nên cơ thể vật lý không thể rời khỏi hành tinh dễ dàng — buộc phải dùng cách "gửi linh hồn đi".
Nhưng linh hồn có khối lượng (giả thuyết), và do đó không thể di chuyển nhanh hơn ánh sáng.
Điều này kéo theo một hệ quả từ Thuyết tương đối: Khi một vật thể (ở đây là linh hồn) di chuyển với tốc độ cao, thời gian sẽ giãn nở – tức là bản thân thấy thời gian trôi chậm, còn thế giới bên ngoài thì trôi nhanh.