Ngô thị phiền muộn trong dạ, hết lần này tới lần khác đều chẳng khiến bà bớt lo, không nghĩ rằng phải cưới về một nữ nhân không môn đăng hộ đối, sau này hậu họa khó mà lường được..
“Ông nói gì ta đều ghi nhớ trong lòng.”
Ngô thị ngoài mặt thì điềm đạm đáp lời, nhưng trong tâm đã âm thầm toan tính, làm sao mới có thể mau chóng đuổi nha đầu kia ra khỏi cửa. Nếu cứ để nàng tiếp tục ở lại, e rằng sớm muộn cũng sinh ra biến cố.
Hoa Thanh Nguyệt sau khi trở về Thanh Trúc viện liền ngắt xuống những đài sen còn tươi mới, moi lấy hạt sen bên trong, rồi thong thả cẩn thận bóc bỏ tâm sen đắng chát.
Chờ xử lý xong xuôi, nàng nhìn sọt hạt sen đầy ắp, trong lòng trào dâng ký ức xưa. Trước kia, mẫu thân nàng cũng thường làm như vậy. Khi ấy, nàng cứ luôn chạy theo sau mẹ, hỏi cái này cái nọ không ngớt.
Chỉ là nay, cảnh còn người mất.
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu hít sâu một hơi, nhìn lên bầu trời mênh mang mà khẽ thì thầm: “Cha, nương… Hai người cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc bản thân cho tốt, cũng sẽ bảo vệ thật tốt cho Thanh Dương.”
Đào Hề cũng đứng bên cạnh chủ tử nhà mình, bắt chước theo nàng, khẽ nói: “Lão gia, phu nhân, Đào Hề cũng sẽ thay hai người chăm sóc thật tốt cho cô nương.”
Hai người nói xong thì mỉm cười nhìn nhau, lại tiếp tục vùi đầu rửa sạch hạt sen.
Tâm sen vị chát, nếu không nhặt kỹ, sẽ ảnh hưởng đến hương vị của cả món ăn.
Nàng dùng ngón tay khéo léo xoay chuyển từng hạt, để ráo nước, đem nấu sơ, rồi nghiền nhuyễn, sau đó lại nấu tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi thành bột sen nhuyễn mịn.
Đào Hề suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nén được lòng hiếu kỳ mà hỏi ra miệng:
“Cô nương, hôm nay nhìn thấy Tam công tử của Lục phủ, người… có ưng không?”
Động tác trong tay Hoa Thanh Nguyệt khựng lại, nhưng thanh âm vẫn vững vàng:
“Hắn là Tam công tử của Lục gia, làm sao ta có thể không thích?”
Nói đoạn, nàng liền lái sang chuyện khác: “Ngày mai chờ hạt sen đông lạnh làm xong, ta muốn đích thân mang đến đó. Ngươi hãy đến Cần Vụ viện sớm một chút, báo trước cho Giáo tập ma ma một tiếng.”
Chờ mọi việc thu xếp ổn thỏa, hai người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, nàng lại dùng chỉ bạc chia phần bột sen thành từng khối vuông vức bằng nhau, cẩn thận xếp vào đĩa ngọc trắng tinh.
Sau cùng, rưới lớp mật ong lên từng khối hạt sen đông lạnh mềm mịn, điểm thêm hoa quế thơm ngào ngạt.
Đào Hề hít sâu mấy hơi, mùi hương ngọt dịu lan toả khắp không gian, không kìm được mà thốt lên kinh ngạc: “Thơm quá… giống hệt mùi hương năm xưa phu nhân làm, khi ấy trong bếp cũng thơm nức như vậy.”
Hoa Thanh Nguyệt nghe nàng ấy nói như thế, trong lòng như trút được tảng đá lớn. Kỳ thực nàng rất yêu thích món hạt sen đông lạnh, cũng thích tự tay làm, chỉ là sau khi mẫu thân qua đời, nàng liền không còn đụng đến nữa. Nay đã cách mấy năm, nàng lo sợ tay nghề không còn như xưa.
Nàng đưa một khối cho Đào Hề, dịu dàng bảo: “Ngươi nếm thử xem, xem ta học được mấy phần giống nương năm xưa.”
“Chín phần!” Đào Hề nhận lấy, hít mấy hơi, rồi không tiếc lời khen ngợi: “Ít nhất cũng được chín phần. Mùi hương quả thật giống hệt, ngay cả cách bài trí trên bàn cũng không khác là bao.”
Ngày trước ở Lương Nguyên, mỗi độ hè về, mẫu thân nàng đều làm một chén hạt sen đông lạnh cho cha và nàng. Khi ấy, nàng và phụ thân luôn túc trực bên cạnh giúp đỡ, vừa ngắm mẫu thân vừa cười vừa làm, vừa nhìn nhau thưởng thức món ngon — đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời nàng.
Biết nàng lại nhớ tới phu nhân, Đào Hề vội dùng muỗng xúc một góc đang run rẩy mà cho vào miệng:
“Vị ngọt thanh mát, xen chút giòn tan, chưa kịp nhấm nháp đã tan nơi đầu lưỡi. Không được, nhìn nó lắc lư trước mặt như vậy, chi bằng ăn luôn một hơi cho đã, kẻo để lâu lại rơi mất thì tiếc.”
Ăn xong, nàng ấy lại tấm tắc: “Mùi thơm lưu lại trong miệng, khiến người ta không nhịn được muốn ăn thêm một khối nữa. Cô nương làm khéo như vậy, Lục phủ trên dưới ai nấy đều yêu hoa sen, nhất định sẽ thích món hạt sen đông lạnh này — nhất là Tam công tử.”
Nói đến đây, nàng ấy bật cười trêu ghẹo, rồi vội vã gọi nha hoàn ngoài cửa vào bưng khay:
“Cô nương, người đã vất vả như vậy, chi bằng để bọn ta mang tới. Người chỉ cần tự tay đưa phần của Tam công tử là được rồi.”
Hôm qua ánh mắt Lục Tam công tử nhìn cô nương nhà mình rõ ràng là khác thường. Nếu có cơ hội gần gũi thêm vài lần, biết đâu cô nương sẽ được như nguyện.
Nào ngờ, Hoa Thanh Nguyệt lại khẽ lắc đầu: “Không được. Chúng ta phải trực tiếp mang đến chỗ tổ mẫu, thuận tiện vấn an người một phen, cũng tiện để tổ mẫu sắp xếp phân phát đến các viện khác sao cho thỏa đáng.”
Những ngày qua sống tại An Ninh Hầu phủ, nàng đã phần nào hiểu rõ tình hình trong phủ. Ngoài ba phòng chính vốn đã có hơn mười vị chủ tử, còn có sáu vị biểu tiểu thư của nhị phòng đến dự tiệc Thưởng Hà hôm trước. Nhưng nàng vẫn chưa rõ khẩu vị từng phòng ra sao, nếu tự tiện mang đến, e rằng lại phản tác dụng.
Huống hồ, hôm qua Lục Diễm nói một câu: “Ngẫm lại xem nên dùng hành động thực tế như thế nào để cảm tạ ta.” Từ lúc trở về, câu nói ấy luôn khiến nàng bất an. Nếu đưa thẳng đến chỗ tổ mẫu, nàng sẽ không phải đơn độc đối mặt với Lục Diễm.
Đào Hề không hiểu, thấy nha hoàn ngoài cửa vẫn chưa mang khay đi, sốt ruột hỏi: “Cô nương, cơ hội hiếm có để gần gũi Lục Tam công tử, vì sao lại...?”
Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười, thẳng thắn đáp: “Ta tự mình đưa cho Tam công tử, và để tổ mẫu phân phó ta đưa đến Tam công tử — đây chính là đạo lý lớn lao cần phải học.”
Đào Hề trầm ngâm chốc lát, vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do, song nàng ấy cũng không cố gắng tìm hiểu thêm. Dù sao chủ tử nói thì luôn có lý, nàng ấy nghe theo là được.
Chẳng bao lâu, các nàng đã tới Triều Huy Đường.
Ma ma giữ cửa thấy nàng đến, không cần thông báo, trực tiếp dẫn vào.
Lục lão phu nhân đang luyện thái cực quyền trong sân. Từ xa trông thấy Hoa Thanh Nguyệt, liền vẫy tay gọi:
“Thanh nha đầu, mau tới đây.”
“Tổ mẫu.” Hoa Thanh Nguyệt tiến lên, hành lễ thong dong nhã nhặn, rồi nói: “Hôm qua con thấy trong ao sen có ít hạt sen tươi, liền đi hỏi Đại ca, được huynh ấy cho phép mới hái về, làm thử chút hạt sen đông lạnh. Tổ mẫu, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Lần đầu bái kiến Lục lão phu nhân, nàng đã để ý thấy trên bàn trà của người toàn bánh hoa quế, đoán rằng người ắt hẳn ưa vị ngọt.
Vừa thấy nàng bưng mâm tới, Lục lão phu nhân đã tươi cười nói: “Hạt sen đông lạnh là món đặc sản xứ Lương Nguyên, ta phải nếm thử mới được.”
Ma ma bên cạnh dâng lên muỗng bạc, Lục lão phu nhân xúc một thìa, vừa đưa vào miệng, thần sắc lập tức sáng lên: “Chính là hương vị này. Ngọt dịu mà không ngấy. Đầu bếp trong phủ tuy cũng biết làm, nhưng luôn kém một chút tinh túy — không quá nồng thì lại hơi nhạt, cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu. Hôm nay mới được ăn món chính tông.”
Hoa Thanh Nguyệt thấy Lục lão phu nhân liên tiếp thưởng thức mấy khối sen đông lạnh, liền mỉm cười nói:
"Kia, tổ mẫu thử nếm thêm một chút đi."
Lục lão phu nhân lại gắp một miếng đưa vào miệng, nhấp nháp một lát, rồi quay sang sai bảo nha hoàn bên cạnh:
"Mau, còn bao nhiêu nữa? Đem đến từ đường cho lão nhân nếm thử. Trước đó hắn vẫn còn nhắc mãi mùi vị này mãi."
"Tổ mẫu, ngài cứ ăn trước, ta còn làm được nhiều, không lo thiếu."
Lục lão phu nhân nghe vậy lại múc một khối đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tan chảy, mở miệng nói: "Đúng rồi, tam phòng gần Thanh Trúc Viện, ngươi có định đưa đến chăng?"
Hôm qua nbà vừa nghe nói Lê ca nhi đã trở về, trong lòng nghĩ ngợi, chờ đợi hai người trẻ tuổi gặp gỡ rồi mới thuận lợi sắp xếp hôn sự cho họ.
Hoa Thanh Nguyệt thu dọn lại mâm trên tay cho Lục lão phu nhân, không vội không chậm mà nói:
"Hồi tổ mẫu, tạm thời vẫn chưa có. Con làm ba chục khối hạt sen đông lạnh, còn không rõ lắm trong phủ ai kiêng ăn gì, nên không dám tùy tiện đem đi. Chỉ dám trước đem ba chục khối đến đây, mong tổ mẫu giúp con định liệu."
Lục lão phu nhân nghe Hoa Thanh Nguyệt nói vậy rất hài lòng, không hề kiêu căng nóng nảy, cũng không tỏ vẻ khó chịu, tính tình lại càng giống với lão tam, càng nhìn càng thấy hợp ý liền vội đẩy nàng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, để tổ mẫu tới!"
Bà bưng một phần đặt lên tay Hoa Thanh Nguyệt: "Ta không nói nhiều, tam tôn tử thích nhất là đồ ngọt, ngươi liền thay ta đưa đến cho hắn đi."
Hoa Thanh Nguyệt đợi nghe những lời đó, sắc mặt lại thoáng ngượng ngùng, nhỏ giọng thẹn thùng nói: "Tổ mẫu, con nghĩ tam ca ca coi trọng việc học, nếu con đến sợ làm phiền huynh ấy đọc sách."
Lục lão phu nhân nghe vậy càng thêm thấy ý tưởng của mình đúng đắn, vỗ nhẹ lên tay Hoa Thanh Nguyệt, nói:
"Đọc sách cũng đâu phải đọc mãi được, xem như đây là vì cấp tổ mẫu phân ưu, tiện thể đi xem hắn học hành có chăm chỉ không."
"Này..." Hoa Thanh Nguyệt còn muốn nói gì đó.
Lục lão phu nhân là người già dặn, tất nhiên rõ mọi chuyện, lại vỗ vỗ tay nàng, giọng thâm tình nói:
"Thanh Nguyệt, giờ tổ phụ con cùng cha mẹ đều không còn, chuyện hôn nhân đại sự, tổ mẫu nói đã giúp con xem xét. Tôn tử này của ta ngoài mặt có phần không chững chạc, nhưng lòng dạ tốt, mấy ngày nay con cũng để ý kỹ một chút. Nếu cảm thấy hắn được, thì để tổ mẫu xử lý tiếp; nếu không vừa lòng, tổ mẫu cũng sẽ tìm cho con một bậc hảo phu quân, để nửa đời sau con sống an vui không lo lắng."
Hoa Thanh Nguyệt ngước mắt, nước mắt không kìm được lăn dài, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn tổ mẫu. Trước khi tổ phụ lâm chung dặn, mọi chuyện đều phải nghe lời ngài. Con liền đi làm ngay."
Nói xong, nàng lại bưng mâm hạt sen đông lạnh trao cho Lục lão phu nhân: "Tổ mẫu sau này muốn ăn hạt sen đông lạnh, cứ sai người đến con làm cho."
"Hài tử ngoan, con thật có lòng." — Lục lão phu nhân nói xong liếc nhìn lão ma ma bên cạnh, bảo:
"Hạ bà tử, Thanh Nguyệt mới đến, e rằng chưa quen đường đi nước bước. Lát nữa ngươi hãy đi một chuyến, vừa dẫn đường, vừa tiện gọi các nàng đến Triều Huy Đường nếm thử món hạt sen đông lạnh do Thanh Nguyệt làm."
Hoa Thanh Nguyệt ngay lập tức hiểu ý lão thái thái, ngoan ngoãn gật đầu:
"Làm phiền hạ ma ma rồi."
"Đi thôi. Những phần còn lại ta sẽ sai người đưa đến từng viện. Con chỉ cần mang phần này rồi về Thanh Trúc Viện nghỉ ngơi, nhìn con vất vả thế này, tổ mẫu thật sự xót lòng."
"Vâng, tổ mẫu."
Có Lục lão phu nhân bên cạnh và ma ma dẫn đường, Hoa Thanh Nguyệt thẳng tiến vào tam phòng. Ngay cả Lục Tri Ninh ngày thường hay quát tháo, cũng chỉ dám đứng sau lưng trừng mắt nhìn nàng bước vào sân.
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 10
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...