Giọng nói hắn khàn khàn trầm thấp, đưa chén rượu tới trước mặt nàng, còn chu đáo chẳng khác gì tình lang.
“Ta vừa rồi đã làm mẫu cho ngươi một lần, đừng nói là không biết làm.”
Hoa Thanh Nguyệt cụp mắt, đầu ngón tay bất giác siết chặt trong tay áo.
Chốc lát sau, nàng lại buông tay.
Nàng không nói nửa lời, không một chút do dự, trực tiếp đưa tay tiếp nhận chén rượu, ngửa đầu uống cạn, rồi nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Nàng bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Lục Diễm, mạnh tay véo vào bên hông hắn một cái.
Lục Diễm vừa nhắm mắt đã chợt mở ra, Hoa Thanh Nguyệt cảm nhận được sự biến hóa nơi cảm xúc của hắn, vụng về cạy mở đôi môi hắn, nhưng không thành công, chỉ có thể luống cuống mà cọ sát.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch ấy, trong mắt nam nhân tối sầm lại, như phủ sương mù dày đặc.
Hoa Thanh Nguyệt gắng sức bắt chước động tác của hắn, song vẫn không tài nào cạy được môi hắn ra, chỉ đành siết chặt eo hắn, dùng lực toàn thân nghiêng người, muốn truyền rượu qua miệng.
Thân thể thơm mềm áp sát, Lục Diễm sắc mặt trầm xuống, hơi thở cứng đờ.
Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, Hoa Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng thành công, dọc theo khe hở nơi môi mỏng mà đem rượu toàn bộ truyền sang.
Lục Diễm rất ít uống rượu, chất cay nồng trượt qua yết hầu khiến hắn sặc đến thở gấp, nàng thấy hết thảy, khóe môi liền cong lên cười, vừa lui lại đã cắn lên môi hắn một cái.
Ngay khoảnh khắc nàng tưởng như đã trả được một món nợ nhỏ, Lục Diễm liền siết chặt vòng eo nàng, ôm nàng vào lòng lần nữa, như trừng phạt mà cạy môi nàng ra, cắn nhẹ lấy lớp thịt mềm nơi ấy.
“Đừng... đau.”
Tên nam nhân này, quả là không biết mệt.
Hắn hành động ngang ngược, mãi cho đến khi hơi thở của Hoa Thanh Nguyệt trở nên dồn dập, nàng gấp gáp thở, hắn mới khàn giọng nói: “Thì ra, Thanh Nguyệt của ta lại thích như vậy.”
Vừa dứt lời, liền bế ngang nàng lên, thẳng tiến phòng ngủ, đặt nàng xuống giường hỉ.
Lục Diễm nằm đè lên nàng, vùi đầu nơi cổ nàng, hít sâu mấy hơi, trầm giọng nói: “Lúc nãy... lại như thế đi.”
Hoa Thanh Nguyệt mở to đôi mắt run rẩy, thuận thế ôm lấy vai hắn, hôn lên.
Đôi môi nàng ấm áp lại mềm mại, toàn bộ hết thảy đều có dấu vết của hắn.
Không đợi Lục Diễm lên tiếng, nàng đã chủ động cạy mở đôi môi mím chặt của hắn.
Hàng mi hắn khẽ động, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hàng mi nàng đang run rẩy thật lâu, rốt cuộc trong khoảnh khắc, liền đảo khách thành chủ, kết thúc động tác vụng về của nàng.
Cứ thế mà dây dưa mãi không thôi.
Đột nhiên, y phục đỏ rực bị kéo xuống, nàng theo bản năng muốn che lại, nhưng nghĩ đến toan tính của bản thân, liền siết chặt tay, vòng qua sau cổ hắn.
Ánh mắt Lục Diễm không khỏi rơi xuống, nơi da thịt trước ngực nàng trắng như tuyết, theo từng hơi thở run rẩy không yên, vô số tiếng gọi nơi đáy lòng như muốn lôi hắn rơi vào vực sâu mất kiểm soát.
Lục Diễm xưa nay ghét nhất loại cảm giác này. Hắn luôn là người bày mưu tính kế, mà lúc này cảm giác bị thoát ly khỏi khống chế khiến trong lòng hắn vang lên hồi chuông cảnh báo.
Hắn áp sát xuống, bá đạo cướp lấy môi nàng, nụ hôn lần này càng sâu càng nặng, như muốn hút cạn không khí trong cổ họng nàng mới có thể bình ổn cơn sóng ngầm nơi đáy lòng.
Đêm tối tĩnh lặng, ánh trăng như dải bạc.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ phủ lên giường lớn. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, một giọt lệ rơi nơi khóe mắt, in đậm trên sắc đỏ hỉ phục.
Nàng chưa từng thấy đêm dài đến thế, nam nhân này dường như chẳng hề biết mệt, như thể muốn đem hết cơn giận hôm nay phát tiết trên người nàng mới chịu buông tay.
Một lần lại một lần.
Cho đến lần cuối cùng, hắn ghé vào tai nàng, giọng nói khàn khàn đến kỳ lạ: “Thanh Nguyệt, gọi ta là Tử Nghiên.”
Hoa Thanh Nguyệt bị hắn giày vò đến rã rời, giọng nói đã khàn đặc, không thốt nên lời.
Gương mặt nóng rực của hắn áp sát, “Gọi đi, gọi rồi thì đêm động phòng này xem như kết thúc.”
Lời nói hắn mang theo uy hiếp, vẫn như trước.
Lần này, Hoa Thanh Nguyệt không còn chống cự, ngồi dậy, dùng hết sức hô vài tiếng.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở hai người hòa làm một, nữ tử mặt ửng đỏ gọi tên hắn một cách kiều mị, khiến Lục Diễm lại cảm thấy máu nóng dâng trào, tay càng siết chặt lấy eo nàng, vô độ hoan lạc.
Mãi cho đến quá nửa đêm, trong phòng mới dần trở nên yên tĩnh.
Hoa Thanh Nguyệt chẳng rõ mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Lục Diễm sớm đã không thấy đâu.
Nàng đưa tay ôm lấy eo, gắng sức ngồi dậy, nhớ lại dáng vẻ cười tùy tiện ban ngày của hắn, mà ban đêm lại như dã thú, mỗi một động tác đều như muốn lấy mạng nàng.
Cửa phòng vang lên tiếng động, Đào Hề từ ngoài vội vàng chạy vào, bổ nhào tới mép giường: “Cô nương! Cô nương...!”
Còn chưa kịp nói hết câu, đã òa lên khóc.
Hoa Thanh Nguyệt giơ bàn tay đầy vết bầm nhẹ lau nước mắt cho nàng ấy, dịu giọng dỗ: “Đừng khóc, ta không sao đâu. Đây đâu phải lần đầu, chẳng đau chút nào cả.”
Nếu nàng không nói thì thôi, vừa thốt ra câu này, Đào Hề lại càng khóc lớn hơn.
Tối qua nàng ấy đến phủ Lục lão phu nhân cùng chỗ Quận chúa Ninh Tuy quỳ rất lâu, đáng tiếc đến cửa cũng không vào được. Ngay cả Hoàn Khiêm Chu cũng đã cầu rồi, nhưng...
Nàng ấy đấm vào mép giường, thở dài bất lực, tự trách nói: “Đều tại nô tỳ vô dụng, không đánh thắng ai, cũng không bảo vệ được cô nương.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn nàng khóc, nước mắt cũng theo đó mà lăn dài.
“Những ngày khuất nhục thế này... sẽ không kéo dài lâu đâu.”
Không rõ câu này là để an ủi Đào Hề hay tự an ủi chính mình.
Nói xong, nàng ngồi dậy, “Đỡ ta rửa mặt, hôm nay Thanh Dương châm cứu, ta phải trông chừng.”
Ánh mắt nàng liếc nhìn Phi Thất đang đứng cách đó không xa ngập ngừng nói: “Sáng nay Lục đại công tử có dặn, nói tiểu công tử bên kia sẽ để Chương Tự trông nom, cô nương nếu không khỏe thì nên ở lại Cần Vụ Viện nghỉ ngơi, đợi khỏe hẳn rồi hãy xuất phủ.”
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt lập tức lạnh xuống, “Người đâu rồi?”
“Mặc triều phục... e là vào triều rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt nghiến răng mắng một tiếng: “Tên cẩu nam nhân này muốn biến tướng giam lỏng ta!”
Tối qua nàng đã thuận theo đủ đường, hắn còn lời ngon tiếng ngọt, vậy mà mặc xong y phục liền trở mặt như chưa từng quen biết.
Được rồi, đợi hắn trở về sẽ tính sổ.
Đào Hề cẩn thận hầu hạ nàng rửa mặt, đến khi chuẩn bị xong xuôi đã qua nửa canh giờ.
“Hoa Thanh Nguyệt, ngươi ra đây cho ta!”
Hoa Thanh Nguyệt vừa nghe thấy giọng Bình Chương, nét mặt vốn tái nhợt liền hiện chút biến sắc. Nàng vội vàng ôm eo đi ra: “Bình Chương!”
Phi Thất chắn trước mặt nàng: “Bình Chương Quận chúa, chủ tử không có ở đây.”
“Tránh ra, ta tìm Hoa Thanh Nguyệt!”
“Chủ tử đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào.”
Bình Chương hừ lạnh, giật roi bên hông quất xuống đất một cái thật mạnh: “Hôm nay ta nhất định phải vào, ngươi dám cản ta sao?”
Dứt lời liền giáng một roi lên người Phi Thất: “Không muốn chết thì tránh ra!”
“Thứ lỗi, Quận chúa, chủ tử có lệnh...”
Chưa nói hết lời, lại thêm mấy roi nữa giáng xuống.
Bình Chương từ nhỏ luyện võ, lực tay tuyệt không giống tiểu thư khuê các. Vài roi đánh xuống, Phi Thất đã quỳ gối trên mặt đất, nàng ta giận dữ gào to: “Hoa Thanh Nguyệt, ngươi ra đây cho ta! Đừng trốn trong đó làm con rùa rụt đầu!”
Nàng ta vừa gào xong, nhìn thấy bóng người liền sững sờ, trên mặt hiện rõ vẻ không dám tin.
Hoa Thanh Nguyệt thấy Phi Thất bị đánh đến hộc máu, sắc mặt tái nhợt, đành cười khổ cất giọng: “Bình Chương.”
Bình Chương cũng khựng lại một thoáng khi nhìn thấy nàng, song chẳng mấy chốc đã bị lửa giận dâng trào che mờ lý trí, bước lên chất vấn:
“Tối hôm qua ngươi có phải ngủ ở Cần Vụ Viện hay không?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 97
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...