Phủ Định Vương.
Như Thư toàn thân thương tích, chính thân vận áo tang quỳ giữa đại sảnh, tay gắt gao nắm chặt chiếc khăn tay, từng trận từng trận nức nở bật ra từ cổ họng.
“Phụ thân, thật sự nhẫn tâm để ta ở lại bên cạnh Lục Lê sao?”
Định Vương thần sắc lãnh đạm, ánh mắt âm lãnh dừng trên khuôn mặt Như Thư.
“Ngươi nhìn đi, hắn đối đãi nữ nhi như thế nào? Mẫu thân không thèm để ý ta, ngay cả phụ thân cũng mặc kệ sống chết của ta sao?”
Vừa nói, nàng ta vừa vén tay áo lên.
“Ta sớm đã nói, nam nhân ba thê bốn thiếp là chuyện thường tình, chỉ cần ngươi nhẫn nhịn một chút, Lục Lê cũng không phải người không biết phải trái.” Định Vương vốn rõ tính tình của Như Thư, cho rằng nữ nhi là vì không chịu được chuyện nam nhân có người khác bên ngoài, nên mới cố chấp muốn đòi công đạo. Ông ta đè nén lửa giận, ôn hòa khuyên giải.
Nói xong còn không quên bổ sung thêm: “Ngươi khóc đủ rồi thì mau trở về, Tam phòng Lục gia vẫn còn hữu dụng, ngươi chớ nên hồ đồ.”
Như Thư khóc càng thêm thê thảm.
“Ta không muốn trở về! Trở về hắn sẽ giết ta!”
“Hắn ta dám?” Râu Định Vương vì tức giận mà khẽ run rẩy, “Vi phụ tuy hiện nay chỉ là một Vương gia không thực quyền, nhưng ngươi là đích nữ của ta, dù cho có cho Lục Lê một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám động đến ngươi.”
“Phụ thân không biết, ngay cả thiếp thất của hắn ta… trước lúc ta xuất giá, mẫu thân đã thưởng cho ả một chén thuốc, diệt trừ đứa bé trong bụng ả, bọn họ…”
“Đủ rồi!” Định Vương day huyệt Thái Dương, lạnh giọng cắt ngang lời nàng.
Trong lòng lão vốn đã vì chuyện triều chính mà phiền muộn. Rõ ràng đã liên kết được mấy vị Thượng thư trẻ tuổi, lấy lý do Hoàng thượng vô hậu để đề cử Hiên Nhi lên ngôi Thái tử. Mọi thứ vốn dĩ nắm chắc trong tay, vậy mà phút cuối lại bị Lục Diễm lật đổ hoàn toàn.
Hiên Nhi mất đi vị trí Thái tử, giờ lại nghe tiếng khóc sướt mướt này, ông ta càng thêm tức giận, quát lớn: “Khóc lóc cái gì? Người làm phụ thân như ta phải làm sao đây? Rõ ràng đã vì ngươi mà trải sẵn một con đường thênh thang, chỉ cần lấy được tín nhiệm của Lục Diễm, đoạt được Phi Vũ lệnh, thì một nhà chúng ta còn lo gì không thể xoay chuyển thế cục hiện giờ?
Vậy mà ngươi cố tình lại cùng Lục Lê dây dưa cùng nhau, tự tay phá hủy mối hôn sự này. Nay còn chạy về đây khóc lóc kể khổ, ta vẫn câu đó: cực khổ đưa ngươi gả vào Lục phủ, nếu chưa đạt được mục đích, nơi nào cũng không được đi!”
Lời Định Vương lạnh lẽo như băng, chẳng còn lấy nửa phần dáng vẻ từ phụ như ngày trước.
Như Thư sững sờ nhìn người ngồi trên cao thật lâu, sau đó mới chậm rãi lau nước mắt.
“Chỉ cần nữ nhân kia còn ở đó, ta vĩnh viễn không thể lại gần hắn.”
“Ai?”
“Hoa Thanh Nguyệt, nữ nhân của Lục Diễm. Chỉ cần ả còn sống, ta liền không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu ả chết rồi… ả là người hắn để tâm, nếu giết ả, chẳng phải cũng là thay phụ thân báo thù sao?”
Định Vương trong lòng âm thầm tính toán. Những chuyện khác thì không nói, nhưng nếu có thể khiến người kia thống khổ, thì món nợ này… coi như là đòi lại được chút lãi lời.
Như Thư nhìn thấy sắc mặt Định Vương có chút buông lỏng, lập tức tiếp lời:
“Hiện tại nữ nhân kia không biết bị Lục Diễm giấu ở nơi nào, nhưng ta có rất nhiều cách khiến nàng tự mình xuất hiện. Chỉ cần phụ thân giúp ta trừ khử nàng, phần thắng của ta nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều.”
Định Vương nheo đôi mắt thâm trầm đầy âm mưu.
Ra khỏi Định Vương phủ, thần sắc trên mặt Như Thư đã chẳng còn chút nhu nhược nào.
Nàng ta hung hăng ném chiếc khăn lau nước mắt xuống đất, trầm giọng hỏi:
“Nữ nhân kia vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Lưu Ly rụt rè gật đầu: “Người của chúng ta đều âm thầm theo dõi rồi, nhưng Điện Soái mấy ngày nay vẫn ở Điện Tiền Tư, chúng ta căn bản không có cơ hội ra tay.”
Ánh mắt Như Thư hiện lên vẻ âm độc, sau đó lạnh lùng liếc nhìn đại môn khép chặt phía sau:
“Tìm không thấy thì đừng tìm nữa, để người của chúng ta rút về đi. Phụ thân ta chẳng phải mới giả bộ thương xót một phen hay sao? Vậy để lão tự ra tay đi.”
Muốn lợi dụng ta?
Phụ thân, lòng các người đều đặt hết lên kẻ đệ đệ bất hiếu kia. Nếu đã không chừa đường sống cho ta, vậy thì cũng đừng trách nữ nhi tâm địa độc ác.
Lục Diễm chẳng phải không chịu nhận người sao?
Vậy ta muốn nhìn xem, đến một ngày nàng hai tay dâng lên ngôi vị hoàng đế cho hắn, hắn còn có thể lạnh lùng xa cách như bây giờ nữa không.
“Đi, trở về thôi.”
Ánh mắt Lưu Ly run lên, càng thêm sợ hãi.
“Nhìn bộ dạng sợ sệt của ngươi kìa. Giờ ngọ hôm nay, phụ thân ta sẽ phái thêm mấy người tới. Hai mẹ con bọn họ không phải vẫn luôn kiêu ngạo sao? Ta muốn nhìn xem, trước mặt những người đó, còn có thể kiêu ngạo nổi không!”
Trong địa lao, Hoa Thanh Nguyệt đang đếm từng ngày, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Nguyệt sự vẫn chưa đến.
Nàng từng nghĩ, nếu sinh được một đứa con, có thể hoàn toàn cắt đứt mọi dây dưa với Lục Diễm.
Thế nhưng lại sợ thật sự nếu có con, sau khi sinh xong vẫn phải chịu khổ như trước, hoặc bị Lục Diễm lấy con ra uy hiếp, khiến nàng mãi mãi bị giam trong ngục tối này.
Kỳ thực, nàng hiểu rõ, cho dù có con cũng chưa chắc thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Nhưng ngoài cách đó ra, nàng không còn con đường nào khác.
Ngay cả cái chết, cũng có thể liên lụy đến những người thân yêu nhất.
Càng nghĩ càng thấy không thể cứ thế chờ chết. Với thể lực mạnh mẽ của Lục Diễm, dù hôm nay không tới, ngày mai cũng sẽ tới. Nàng phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể cứ như vậy mãi được.
Cho dù không trốn ra ngoài, cũng không thể mỗi ngày đều sống như vậy.
Khi Lục Diễm bước vào, Hoa Thanh Nguyệt đang cầm một quyển sổ trong tay, một tay khác cầm bút, không biết đang suy nghĩ gì. Đầu bút hướng ngược lại, mực đã loang cả lên mặt nàng.
Ngay cả tiếng mở cửa cũng không khiến nàng giật mình.
Trái lại, đầu bút đã chạm tới mép môi.
Lục Diễm cau mày, bước nhanh tới.
“Nghĩ gì vậy, nhập thần đến thế?”
Hoa Thanh Nguyệt vẫn đang suy tính xem làm sao có thể bí mật mời được một lang trung đến bắt mạch. Bất ngờ bị bóng đen bao trùm, nàng khẽ run lông mi, vội vã đứng dậy.
“Không nghĩ gì cả.”
Lục Diễm nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, cũng không nói thêm gì, chỉ đưa tay ra, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau vết mực trên mặt nàng: “Lớn thế này rồi, mà mực cũng dính đầy mặt.”
Hắn lau vài lần vẫn chưa sạch, liền lấy chiếc khăn thấm nước bên cạnh lau nhẹ, tuy phiền nhưng vẫn cẩn thận lặp lại vài lượt mới hài lòng: “Ừm, đây mới là bộ dáng của phu nhân xinh đẹp của ta.”
Vừa nói vừa cười, còn xoa xoa đỉnh đầu nàng một cái: “Đống sổ sách này xem xong rồi sao?”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu: “Những chỗ có vấn đề ta đều đánh dấu lại, hễ là khoản thu chi không cân đối, hoặc số liệu bất thường, ta đều chép ra giấy, đặt ở trang thứ hai trong mỗi quyển.”
Khi nàng nói đến chính sự, trong mắt ánh lên tia sáng, phảng phất như ngày đầu gặp nàng tại Lương Nguyên.
Lục Diễm ôm nàng vào lòng, hồi lâu sau, hắn chợt hỏi:
“Muốn ra ngoài không?”
Trái tim Hoa Thanh Nguyệt khẽ rung lên, không rõ hắn muốn làm gì, chỉ có thể nép trong lòng hắn, trầm mặc không nói.
Ngay sau đó, hắn lại cười khẽ: “Xem sổ sách thay ta chắc cũng mệt rồi, để ta dẫn nàng ra ngoài dạo một vòng giải sầu được không? Trước kia chẳng phải nàng luôn nhắc mãi đến sinh nhật của Bình Chương sao? Ta đưa nàng đi, Thanh Nguyệt, nàng có vui không?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 160
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...