Trong lòng Hoa Thanh Nguyệt dâng lên một cảm xúc khó hiểu, xen lẫn một nỗi bất an mơ hồ đang từ từ lan ra, bàn tay nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, sân viện trống không một bóng người, đại môn đóng chặt.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí cao hơn, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dần hiện rõ hình hài. Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy mình chắc là bị lú rồi, thế mà lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của hắn chút gì đó khác thường. Đến lúc này, nàng mới lờ mờ đoán ra nguyên nhân.
Một cơn xúc động muốn trốn chạy dâng lên mãnh liệt, nàng không biết nếu bây giờ bất chấp tất cả mà bỏ chạy, liệu có còn giành được chút cơ hội sống sót hay không.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua khe cửa, rọi đúng lên người hắn, ánh sáng ấy như một lớp hào quang phủ lên vẻ lạnh lùng đến tàn khốc. Gương mặt kia, dưới lớp sáng ấy lại càng trở nên lạnh lẽo, không mang lấy nửa phần ấm áp.
Tim nàng đập thình thịch. Nàng hoảng loạn không sao miêu tả nổi, cố gắng cất giọng:
“Đại ca ca, muội... muội...”
“Xem ra lời ta nói lần trước, ngươi thực sự không để vào tai.” Giọng hắn lạnh băng, cắt ngang lời nàng.
Hoa Thanh Nguyệt lập tức nhớ lại cảnh tượng ở Cần Vụ Viện khi hắn từng cảnh cáo mình. Nàng cắn răng, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Đại ca ca, tổ mẫu hôm nay đã nhắc đến chuyện hôn sự giữa muội và Lê ca ca. Chúng ta...”
Nàng muốn giải thích rõ rằng chuyện nàng và Lục Lê là do trưởng bối định đoạt, mọi sự đều danh chính ngôn thuận. Nhưng còn chưa nói hết câu, Lục Diễm đã sải bước tiến về phía nàng.
Sát khí quanh hắn khiến nàng sợ đến mức môi khẽ run lên:
“Chỉ... chỉ chờ sau buổi yến ngày mai, tổ mẫu sẽ thông báo cho mọi người chuyện hôn sự của muội và tam ca ca...”
Nam nhân kia lại như thể không nghe thấy gì, vẫn không ngừng tiến lại gần.
Nói đến đây, nàng thấy ngực mình như bị một luồng khí mạnh mẽ ép chặt. Vô thức lùi lại mấy bước.
Hắn thì lại càng tiến sát hơn, từng bước từng bước áp sát như hổ rình mồi.
Hoa Thanh Nguyệt toàn thân căng cứng, nàng đã nói rõ như thế, không bao lâu nữa sẽ thành đệ muội của hắn, danh chính ngôn thuận do trưởng bối định đoạt — hắn lẽ nào lại không hiểu?
Thế mà hắn vẫn dám…
Thắt lưng nàng bị một bàn tay to thô ráp nắm chặt. Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn áp sát tới, không để nàng kịp phản kháng.
“Đại ca ca...” nàng giật mình trợn to mắt, ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt đen thẫm đầy lạnh lùng.
“Huynh định làm gì? Ta sắp là đệ muội của huynh rồi đó! Huynh làm vậy không sợ miệng đời sao? Ưm~~~~~”
Lời chưa kịp dứt, nam nhân đã cúi đầu, mạnh mẽ áp môi mình lên môi nàng. Một nụ hôn mang theo lửa giận và sự trừng phạt hỗn loạn, hoàn toàn không chút dịu dàng.
“Lục Diễm, huynh buông ra!” Đầu lưỡi nàng tê dại vì bị cắn, gần như không thở nổi. Nàng giãy giụa, ra sức đẩy hắn ra.
Nhưng hắn như không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn áp sát hơn, cơ thể nóng rực như muốn hòa tan cả nàng.
Không thể đẩy được, nàng liền giơ tay lên đấm hắn.
Đáp lại chỉ là bàn tay bá đạo siết chặt eo nàng, khiến nàng đau đến nghiến răng. Môi hắn lại phủ xuống, càng hôn càng sâu, hung hãn đến mức như muốn nuốt trọn linh hồn nàng.
Bất ngờ, bên hông lạnh buốt — nàng sực tỉnh.
Cảm nhận được hành vi thân mật quá mức ấy, nàng run rẩy. Tim như muốn vỡ tung.
Người đàn ông này... điên rồi!
Nàng đã nói rõ sắp thành đệ muội hắn, hắn lại có thể phớt lờ cả luân thường đạo lý mà khinh nhục nàng thế này?
Trong mắt hắn, nàng là gì chứ?
Sự tủi nhục, căm phẫn và xấu hổ đan xen khiến nàng nghiến răng cắn mạnh.
Lục Diễm khẽ rên lên một tiếng, động tác li.ếm m.út tạm ngừng. Nhưng chỉ một chớp mắt sau, hắn lại siết lấy gáy nàng, hôn lần thứ hai, còn dữ dội hơn ban đầu — như muốn cắn nuốt nàng đến tận xương tủy.
Sức lực trong người nàng cạn dần, ánh mắt trống rỗng mặc hắn chiếm đoạt từng chút từng chút một.
Không biết bao lâu sau, môi hắn mới rời khỏi nàng, mang theo vị mặn của máu và nước mắt.
Nhìn nàng môi sưng đỏ, hắn khẽ nhếch mép cười, đầu lưỡi li.ếm môi như thể chưa đã thèm:
“Ta đã làm nhục ngươi đến vậy rồi, ngươi còn định gả cho ai nữa?”
Hoa Thanh Nguyệt quay đầu, không muốn nhìn hắn.
Hắn giơ tay siết cằm nàng, không chút thương tiếc:
“Bốp!” — một tiếng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Hoa Thanh Nguyệt mặt đầy căm phẫn, giơ tay tát mạnh một cái: “Đại ca ca làm nhục ta như thế, là nghĩ ta không người thân, nên muốn tùy tiện ức hiếp sao?”
Cái tát này với Lục Diễm chẳng là gì, nhưng bàn tay nàng thì bỏng rát.
Lục Diễm khẽ cắn răng, siết chặt cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Ta muốn nhục nhã là nhục nhã. Ngươi có lẻ loi hay không, ta không quan tâm. Lục mỗ muốn gì — chưa bao giờ cần hỏi ai.”
“Ngươi vô sỉ!”
Lục Diễm bất ngờ bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, ta chính là vô sỉ.”
Ngay sau đó, giữa lúc nàng còn hoảng loạn vì biểu cảm của hắn, hắn bất thình lình cúi xuống hôn nàng. Nhưng lần này, hắn không hôn sâu, chỉ khẽ chạm vào khóe môi nàng rồi lập tức rời đi.
“Hắn thân mật với ngươi đến mức này sao?”
Cái gọi là “hắn” kia, không cần nói cũng biết là ai. Trong khoảnh khắc ấy, Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy vừa nhục nhã vừa giận đến run người. Tên nam nhân này xem nàng là gì cơ chứ? Nàng với Lục Tam công tử chẳng qua đang tìm hiểu nhau, dù có qua lại, cũng giữ lễ nghi phép tắc, chưa từng vượt khuôn thước.
Dẫu vậy, nàng cũng không muốn đáp lại lời nói điên cuồng này.
Lục Diễm thấy nàng cúi đầu không nói, cũng chẳng tức giận, chỉ cười nhạt rồi cúi xuống nhặt lên từ đất một cuộn chỉ đỏ: “Thứ này nhìn thì đẹp, chỉ tiếc không được bền lắm.”
Lúc này nàng mới thấy lạ, rõ ràng khi bước vào không hề thấy có cuộn chỉ đỏ lớn như vậy. Trong lòng chợt lóe lên một dự cảm chẳng lành.
Nàng vội sờ bên hông — cái nút thắt đồng tâm kia đã chẳng biết rơi mất từ lúc nào. Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, hấp tấp ngồi xuống muốn nhặt lại, giọng gấp gáp: “Đây là đồ của ta, ngươi dựa vào đâu mà phá…”
Lục Diễm bỗng đưa tay giữ chặt nàng lại, hai chân chậm rãi giẫm lên sợi chỉ đỏ, còn cố ý nghiền ép vài cái, khóe môi nhếch lên đầy vẻ hiểm ác: “Nghe nói đệ đệ ngươi bị hen suyễn?”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng ẩn chứa đầy uy hiếp.
Hoa Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt bừng lên vẻ không dám tin — không thể tin được những lời ấy lại phát ra từ miệng người mà ai nấy đều tôn kính là chiến thần.
Một lát sau, Lục Diễm lạnh nhạt nhếch môi:
“Đi mà nói với tổ mẫu, ngươi không muốn gả cho Lục Lê. Ta sẽ ‘chăm sóc’ hắn thật tốt. Ngoài ta ra, ngươi cầu xin ai cũng vô ích.”
Trong đầu Hoa Thanh Nguyệt như có dây đàn bị siết căng — phựt một tiếng, đứt bung ra.
Khuôn mặt nàng tái mét, kinh hoảng hiện rõ. Nàng cố nén cơn ghê tởm, gằn giọng: “Không phiền đại công tử hao tâm tổn trí. Chuyện này, ta sẽ tự giải quyết.”
“Hoa Thanh Nguyệt, xem ra ngươi thật sự muốn gả cho người khác.”
“Đúng vậy.” Nàng không chút do dự đáp, không muốn dây dưa thêm với hắn. Hắn từng cứu nàng, nàng ghi nhớ trong lòng, nhưng hôm nay nàng thực sự muốn cắt đứt món nợ ân tình ấy.
“Hai lần ngươi cứu mạng, ta sẽ trả đủ. Ta không nợ ngươi điều gì. Nếu Lục đại công tử vẫn cố tình bám riết, ta sẽ đến gặp tổ mẫu.”
Lục Diễm bỗng cười khẩy, giọng mỉa mai: “Ngươi đã quên rồi sao? Lần trước ở Lương Nguyên xông vào phòng ta, định làm cái trò đồi bại kia với ta ấy?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 44
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...