Ánh mắt Ninh Tuy lạnh lẽo đảo qua người nàng, quả nhiên là vậy, bà biết ngay bản thân không nhìn lầm. Loạn luân phản đạo, đem nam nhân xoay vòng trong lòng bàn tay, thật là đáng chết.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Hoa Thanh Nguyệt sợ rằng đã chết đi hàng chục lần.
Thế nhưng Hoa Thanh Nguyệt tựa hồ như không hề hay biết sau lưng có hai luồng oán độc đang thiêu đốt, vẫn như cũ dính sát Lục Lê, hận không thể toàn thân dán chặt lên người hắn ta. Vừa đi, nàng vừa tỉ mỉ miêu tả hình dáng chiếc vòng ngọc kia.
Bọn họ đi ngang qua hai bên địa lao, nơi đây đều là những phạm nhân bị giam giữ.
Hoa Thanh Nguyệt vừa khéo đối mắt với một người trong lao, lập tức dời ánh nhìn, thân mình càng dán gần Lục Lê hơn.
“Nếu sớm biết chiếc vòng tay này hữu dụng với huynh như vậy, ta đã sớm đưa tới cho huynh rồi. Ban đầu ta cũng thấy nó cũ kỹ, chẳng thích chút nào, nhưng nếu có thể giúp được Lê ca ca giải quyết khó khăn, thì đó chính là giá trị duy nhất của nó.”
Lục Lê chẳng hề che giấu, giơ tay nâng cằm nàng, nhướng mày cười: “Không thể không nói, Thanh Nguyệt muội muội đích xác rất đẹp, cũng khó trách đại ca ta vì muội mà say mê.”
Hắn hỏi tiếp: “Muội thật lòng chỉ có mình ta trong tim sao?”
Hoa Thanh Nguyệt mím môi, thân mình càng nghiêng sát hơn, dịu dàng đáp: “Tự nhiên là thật.” Nàng thoáng do dự một chốc, rồi lại tỏ vẻ ủy khuất nói: “Huynh hỏi vậy chẳng phải là không tin ta sao? Thôi, đi nhanh một chút đi. Đợi ta đưa vòng tay cho huynh, cũng xem như dốc hết chân tình rồi.”
Lời nói ấy đúng hợp tâm ý Lục Lê, bước chân liền nhanh hơn vài phần.
“Thanh Nguyệt muội muội yên tâm, nếu giúp ta thành việc, ta tất nhiên không bạc đãi muội. Sẽ cho muội hưởng phúc gấp trăm lần so với khi ở trước mặt đại ca ta.”
“Thật vậy sao?”
Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Sắc mặt Lão phu nhân không được dễ coi, còn gương mặt Ninh Tuy thì xanh rồi đỏ, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt, thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân không biết liêm sỉ này.
Cả đời bà tuân thủ nghiêm lễ, đoan trang cẩn thận, từng là mẫu mực cho bao nữ tử kinh đô noi theo, không ít quý nữ từng thỉnh bà đến chỉ dạy trong lễ cập kê. Nào ngờ hôm nay lại thấy một nữ tử có thể công khai bày ra bộ dạng lẳng lơ dâm đãng đến vậy.
Con trai bà ưu tú như thế, nàng dám...
“Hoa Thanh Nguyệt, vì lấy lòng hắn mà sỉ nhục con ta, ngươi thật đúng là giỏi, thật sự giỏi lắm!”
Lục lão phu nhân chỉ ho khan vài tiếng, không nói gì, thần sắc trầm mặc, chẳng rõ trong lòng đang nghĩ điều gì.
Hoa Thanh Nguyệt liếc nhìn bọn họ một cái, mở miệng đầy vô tội: “Lê ca ca, huynh xem họ ầm ĩ chưa kìa.”
Lục Lê vội vàng dỗ dành: “Chờ lấy được vật kia rồi, ta sẽ đưa muội đi ra ngoài, đến lúc đó là được rồi.”
Nói đoạn, mấy người đã đến cửa địa lao.
Nàng dẫn đầu tiến vào, quen thuộc mà lần mò bên trong tìm kiếm. Không bao lâu, nàng đã moi được chiếc vòng tay từ trong rương.
“Lê ca ca, cho huynh.”
Lục Lê gần như không chút do dự, đưa tay ra định nhận lấy.
Một hơi nghẹn trong lòng Ninh Tuy, dọc đường đi không ngừng oán trách, đến khi nghe thấy một tiếng “Phanh ——”, Lục Lê đột nhiên đổ gục, lưng quay về phía họ, mới sững sờ mà im bặt.
“Mau lại đây, phụ một tay.”
“Ngươi… ngươi giết người?!”
Hoa Thanh Nguyệt thần sắc thản nhiên, giọng nói lãnh đạm: “Không chết, chỉ là hôn mê. Qua mấy canh giờ sẽ tỉnh lại thôi.”
May mắn lần trước có hỏi một nữ lang y xin ít mê dược, nàng vẫn luôn giữ trong rương này. Ban đầu định để phòng bất trắc mà bảo vệ bản thân trước Lục Diễm, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
Nàng nói chuyện như thể chỉ đang thu dọn một mảnh giẻ rách.
Thuận tay đem Lục Lê khóa chặt bằng xích sắt, sau đó vỗ vỗ tay, vòng qua bình phong, thay một bộ y phục khác. Tóc cũng được búi cao gọn gàng, rồi chậm rãi đi tới cửa.
Tay nàng kéo cửa đá lại từ bên trong.
Ninh Tuy càng thêm khiếp sợ. Trước đây chỉ cảm thấy nữ nhân này yếu đuối mềm mại, ngoài chút thủ đoạn quyến rũ ra thì chẳng có ích gì.
Nhưng vừa rồi nhìn nàng hành động lưu loát khóa trói Lục Lê, có một số chuyện chợt bừng tỉnh trong lòng.
“Tổ mẫu, quận chúa, hắn ta hiện giờ bị khóa chặt, không thể gây hại, hai người trước ở lại đây nghỉ ngơi một lát.”
“Ngươi còn muốn đi đâu?” Ninh Tuy nổi giận, “Ngươi cho rằng đám người bên ngoài ai cũng giống Lục Lê, bị sắc mê muội? Lúc này chẳng ai tới cứu ngươi đâu.”
Lục lão phu nhân im lặng hồi lâu mới trầm giọng nói: “Dọc đường đến đây, ngươi cũng thấy rồi, bên ngoài loạn cả lên. Nếu muốn báo tin ra ngoài, chỉ sợ không dễ gì.”
“Dù không dễ cũng phải thử. Đám người đó tìm vòng tay này chẳng qua là để khống chế Phi Vũ Quân. Nếu chúng ta giữ được vật ấy, họ sẽ không cam tâm từ bỏ. Chiến loạn nổ ra, chịu khổ vẫn là bá tánh vô tội.”
Lục lão phu nhân vẫn thấy không ổn: “Hay để ta đi.”
Ninh Tuy thoáng hiểu ra nàng định làm gì, ánh mắt hiện lên cảm xúc khó lường: “Mẫu thân, không được, người tuổi tác đã cao, có chuyện nên để hậu bối làm, sao có thể để người mạo hiểm.”
Lục lão phu nhân quay đầu lại nói: “Ninh Tuy, lúc này không phải tranh luận. Hoàng thành đang loạn, Diễm ca nhi sống chết chưa rõ, nếu có người có thể báo tin cho Phi Vũ Quân ngoài thành, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, chờ thời cơ chuyển biến.”
“Cho dù như thế, thì cũng phải là ta đi.”
“Được rồi, tổ mẫu, quận chúa, chuyện này không đến mức quá phức tạp. Ta còn trẻ, chạy nhanh hơn. Vừa rồi đi ngang qua có thấy phó tướng của Điện Tiền Tư, ta sẽ tìm cách đưa tín vật cho Lý Đạc – phó tướng Phi Vũ Quân.”
Nghĩ tới nghĩ lui, đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ đến. Nàng không hiểu triều chính, nhưng một người có thể làm phó tướng của Lục Diễm, chắc hẳn là kẻ đáng tin.
Huống chi, nàng còn có tính toán khác.
Trong lúc hỗn loạn, nếu có cơ hội, nàng có thể rời đi một cách âm thầm.
Giao xong vòng tay, ân cứu mạng khi xưa cũng coi như trả hết. Từ nay về sau không ai nợ ai, không còn liên quan.
Cuối cùng, vẫn là Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy mê dược và vòng tay, trực tiếp rời đi. Trước khi đi còn không quên ấn vào nút bên cạnh cửa đá, giúp hai người khóa lại.
Rất nhanh, nàng đã đến cửa địa lao. Còn chưa kịp mở lời, thì phó sứ kia như đã sớm chờ đợi, bước ra đón: “Phu nhân.”
“Ngươi biết ta?”
“Đã từng gặp từ xa. Phu nhân có việc cứ nói, nơi này đều là người của ta.”
Hoa Thanh Nguyệt chu môi, thầm nghi hoặc vì sao bọn họ lợi hại như vậy mà vẫn bị giam giữ. Nhưng chỉ là nghi hoặc, nàng không hỏi thêm, hạ giọng nói rõ ý định, cuối cùng bổ sung một câu: “Hoặc là ngươi chỉ giúp ta, xem có thể đưa tín vật này cho phó tướng Lý Đạc không.”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo sau là giọng nói của Như Thư. Nàng thầm kêu không ổn.
“Phu nhân, có người tới, đưa vật cho ta là được. Những chuyện khác không dám chắc, nhưng ta đảm bảo: người còn thì vật còn.”
“Ta có thể tin ngươi sao?”
“Thề sống chết không phụ lòng phó tướng.”
...
Sau khi dặn dò xong, Hoa Thanh Nguyệt lập tức quay về địa lao.
Nàng vừa bước vào, Như Thư đã dẫn theo một đội người lớn tiến vào ngay sau đó.
Lục lão phu nhân và Ninh Tuy lập tức che chắn phía trước nàng.
Như Thư ngửa đầu tặc lưỡi vài tiếng, cười lạnh: “Suýt nữa thì quên nơi này.”
“Người đâu, lục soát!”
Lục lão phu nhân đứng chặn trước, Hoa Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu ra hiệu rằng không sao.
Ám vệ lục soát một vòng, vẫn không có kết quả, liền lắc đầu.
Lục lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Nơi này không có vật mà ngươi muốn.”
Ánh mắt Như Thư dừng lại trên thân thể bất tỉnh của Lục Lê cách đó không xa, rồi lạnh nhạt thu về. Ngay sau đó, nàng ta nảy ra một chủ ý ác độc: “Người đâu, đem nàng đưa ra ngoài phố, lột sạch y phục. Nếu trên người nàng vẫn không có, vậy ta mới tin nơi này quả thật không có vật ta cần.”
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt tái đi, giọng đầy phẫn uất: “Như Thư quận chúa, sao không dứt khoát một đao giết ta, chẳng phải thống khoái hơn sao?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 177
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...