Phi Cửu và Phi Thập vừa thay ca trực ở sân, hai người ở ngoài địa lao của Điện Tiền Tư mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ đều rõ chủ tử xưa nay không ưa mùi ẩm mốc trong địa lao của Điện Tiền Tư. Ngày thường nếu cần thẩm vấn phạm nhân, cũng là giải quyết nhanh gọn, chưa từng ở lại quá thời gian nửa nén hương.
Vậy mà lần này, vì phu nhân, lại dọn cả bàn xử án và vật dụng hằng ngày vào đây.
Phi Cửu nghĩ mãi vẫn không thông, cuối cùng nhịn không được hỏi:
“Ngươi nói xem, chủ tử của chúng ta có khi nào bị phu nhân chọc tức đến phát khùng rồi không? Thật là... không bình thường.”
Y nói xong còn đưa tay chỉ chỉ đầu mình.
Phi Thập liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng đáp:
“Hiếu kỳ gi.ết ch.ết mèo. Mấy năm nay ngươi còn chưa thấy đủ chuyện hay sao? Tới lúc đó người tra tấn ngươi chính là ta, cũng đừng mong ta nương tay.”
Phi Cửu nghẹn họng: “.........”
Một lúc sau, y lại không nhịn được lên tiếng: “Ngươi nói xem, chủ tử tốt như vậy, thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân so được với chủ tử của chúng ta? Phu nhân sao lại không thích ngài ấy?”
Phi Thập đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức vung tay làm động tác chém đầu, ngay cả mắt cũng lười mở.
Phi Cửu lại câm miệng, miễn cưỡng im lặng thêm một hồi: “Đã trễ thế này, chủ tử còn định ra ngoài không?”
Phi Thập chịu không nổi người này lải nhải, liếc y một cái, mỉa mai “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi theo hầu chủ tử chắc? Ngươi đã thấy ngài cùng phu nhân giữa đêm còn ra ngoài bao giờ chưa?”
“Nhưng chủ tử không thích địa lao mà..."
Chưa kịp nói xong, Phi Thập đã vận khinh công đạp tường rời đi.
Trong địa lao
Dưới ánh đèn leo lét, âm thanh kịch liệt đứt quãng kéo dài đến tận nửa đêm mới dừng lại.
Vừa được nới lỏng trói buộc, Hoa Thanh Nguyệt đã vội vàng nói: “Lần này là ta cầu Bình Chương. Ngươi cũng biết nàng coi ta là bằng hữu, tự nhiên không tiện từ chối.”
Nàng biết, giờ khắc này là lúc hắn dễ nói lý nhất.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng nhẫn nhịn cơn đau trên người, sợ bản thân lại liên lụy tới Bình Chương.
“Lần sau đừng cắn môi chịu đựng nữa.” Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo chút khàn đặc, tay thuận thế ôm nàng vào lòng. Giống như đêm trước, hắn cố ý tránh chạm đến chỗ nàng bị thương.
Cho dù đã kề sát, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, còn dùng trán cọ nhẹ lên trán nàng.
“Nàng đồng ý, ta liền đáp ứng.”
Toàn thân Hoa Thanh Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, môi khô khốc mấp máy: “Được.”
Lục Diễm bật cười, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt.
Hắn lại siết nàng chặt hơn một chút, nháy mắt, hai người hô hấp như hòa vào nhau. Lưng Hoa Thanh Nguyệt cũng theo đó mà căng chặt đến cực điểm.
Nhưng nàng thật sự không còn sức để đẩy hắn ra, chỉ khẽ hỏi:
“Lục Diễm, xong việc rồi, ngươi có thể đi chưa?”
Giữa nàng và hắn, xưa nay chỉ có cướp đoạt và bị cướp đoạt. Sau hai lần giao hoan, tấm màn mỏng manh đã sớm bị xé nát, không cần giả vờ giả vịt trước mặt hắn nữa.
Đây là địa lao, với tính tình của Lục Diễm, tuyệt đối sẽ không ngủ lại nơi này. Nàng lúc này chỉ mong hắn mau rời đi, rồi bị công vụ trói chân, không còn thời gian tìm tới nàng nữa.
Mỗi lần đến đây, hắn không hành hạ nàng đến mức gần như đứt hơi thì sẽ không buông tay.
Nếu không thể trốn, nàng chỉ mong hắn càng ít xuất hiện càng tốt.
Hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi gò má ửng đỏ của nàng. Tay hắn từ eo bụng chuyển xuống chỗ mẫn cảm nhất, khẽ vu.ốt ve qua lại, giọng trầm thấp khàn khàn:
“Sức lực vừa dùng hết, không đi nổi.”
Hoa Thanh Nguyệt chịu không nổi hơi thở nóng rực bên tai, vùi đầu vào chăn để kéo dài khoảng cách.
Thế nhưng hắn vẫn ôm nàng chặt không buông, nàng dùng hết sức lực cũng không nhúc nhích được.
Thấy chiêu này vô dụng, nàng đưa tay định đẩy tay hắn ra, mới vừa chạm vào đã bị hắn trở tay nắm lấy.
“Đừng động, bằng không lại chịu không nổi đấy.”
Hoa Thanh Nguyệt mở choàng mắt, hô hấp cũng cẩn trọng:
“Ta không động, ngươi cũng đừng……”
Trầm mặc một hồi, sau lưng truyền đến giọng nói ám ách:
“Vậy ta nhẹ một chút……”
Cả người Hoa Thanh Nguyệt gần như sụp đổ khi nghe lời đó, không nhịn được mà cảnh cáo:
“Lục Diễm, đây là địa lao, không phải phòng ngủ của ngươi ở Cần Vụ Viện!”
Giọng nói lạnh lùng nhưng run nhẹ, rõ ràng đang đề phòng hắn hành động gì thêm.
Lục Diễm nhìn quanh địa lao, nhàn nhạt đáp:
“Ta biết, là ta sai người thiết kế riêng nơi này.”
“Nếu là do ta thiết kế, dĩ nhiên phải thử xem có hợp lý hay không, có cần cải tiến chỗ nào không.”
Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, sợ hắn lại giống như đêm trước, liền thở dài:
“Lăn lộn ngần ấy lâu vẫn chưa đủ sao? Ngươi có phải là vĩnh viễn không biết mệt?”
Nam nhân này lúc nào cũng viện đủ lý do và cái cớ. May thay, tay hắn cuối cùng cũng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Hắn biết hôm nay nàng mệt mỏi, vốn dĩ cũng không định ép nàng thêm.
Chỉ là không muốn thấy nàng như tro tàn, chẳng buồn nói nửa câu. Cho dù nàng hận hắn, sợ hắn, cũng còn hơn im lặng như hiện tại.
Hai người, tim đập từ nhanh tới chậm, âm thanh bình bịch vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Lục Diễm từng chút một đếm nhịp trong lòng, chờ đến khi nàng bình tĩnh lại mới nói:
“Chuyện của Thanh Dương, ta sẽ thay nàng xử lý ổn thỏa.”
Hắn biết nàng lo lắng điều gì, chủ động nhắc tới để lấy lùi làm tiến.
Quả nhiên, Hoa Thanh Nguyệt mở mắt, lẳng lặng lắng nghe.
“Kinh đô có vài học viện, trước đó ta từng đánh dấu vài nơi trong thư, ngươi đã xem qua chưa?”
“Kinh Lâm học viện.” Hoa Thanh Nguyệt không chút do dự.
“Vì sao chọn nơi đó?” Lục Diễm hỏi.
Nàng trấn định đáp:
“Những học viện khác ta chưa từng nghe qua, nghe nói phu tử của học viện này có trình độ cao, Thanh Dương đến đó chắc chắn học được nhiều điều.”
Trong đêm đen, đôi mắt Lục Diễm trầm mặc không biểu tình, một lúc lâu sau mới nói:
“Nàng ngoan một chút, chờ thêm ít ngày ta sắp xếp cho hai tỷ đệ gặp nhau, nàng có thể tự hỏi nó muốn gì.”
“Ừm.”
Không hiểu sao hắn lại trở nên nhường nhịn lạ thường, khiến người ta có cảm giác như hắn đang nâng nàng trong lòng bàn tay.
“Vậy nên, đêm nay ta có thể ở lại nơi này chứ?” Đôi mắt u trầm nhìn nàng, như đang đánh giá sắc mặt nàng.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhếch môi, không đáp lại câu hỏi vốn chỉ để thông báo kia.
Lục Diễm biết đáp án trong lòng nàng là gì, im lặng giây lát, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Phu nhân… có thể chứ? Ta sẽ không làm gì cả, chỉ cần yên tĩnh nằm cạnh nàng thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt run lên, không đáp.
“Thật sự đấy. Nếu ta lại làm gì nàng, vậy mấy ngày sau ta sẽ không đến nữa, thế nào?”
Người này có chỗ nào đáng tin? Nhưng thân thể nàng hiện tại mỏi mệt rã rời, không muốn đôi co thêm, liền buông lời.
“Tùy ngươi.”
Có được lời này, Lục Diễm liền ôm nàng chặt hơn nữa.
Hoa Thanh Nguyệt không giãy giụa, nhắm mắt thiếp đi.
Chờ đến khi hơi thở nàng dần sâu và đều, Lục Diễm mới đốt đèn ngồi dậy, nhìn nàng thật lâu, sau đó đứng dậy đến bên án xử lý công vụ.
Mấy ngày sau đó
Ban ngày Lục Diễm không xuất hiện, đêm đến đều đúng hẹn vào địa lao. Mỗi lần xong việc, hắn lại vu.ốt ve bụng nàng, hỏi nàng có chỗ nào khó chịu không.
Thấy nàng không có biểu hiện gì, hắn lại càng ra sức hơn.
Mãi đến khi nàng kiệt sức thiếp đi, hắn mới nằm bên tai nàng thì thầm:
“Có phải hay không, ta thật sự làm sai, nên trời cao mới chậm chạp không muốn cho ta một hài tử.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 159
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...