[EIDT] SAU KHI THANH LÃNH QUYỀN THẦN LUÂN HÃM TRUY THÊ ĐẾN NGHIỆN
Chương 53: Đại công tử, có phải thật lòng ưng ý nàng hay không?
“Sung sướng.” Hoa Thanh Nguyệt cơ hồ là buột miệng tuôn ra lời ấy.
Hai chữ ấy chẳng chút nghi ngờ đã làm Lục Diễm lòng vui sướng, tiếng cười trầm ấm vang lên, ngọt ngào như mật ong, hắn chẳng hề keo kiệt mà thốt ra điều giao hảo trước mắt:
“Đem đệ đệ ngươi đưa về kinh thành, ta sẽ thỉnh Chương Tự tới xem xét.”
“Đa tạ... Diễm ca ca.”
“Được rồi, đã là nữ nhân của ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tận tâm hầu hạ, bất cứ điều gì cứ nói cùng ta, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi đến tận cùng, chẳng cần phải nói lời cảm ơn.”
“Vâng ạ.”
Ngay sau đó hắn lại mở miệng::
“Chỉ cần ngươi dốc lòng lấy thân báo đáp cho tốt là được rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng không rõ ràng mình rời khỏi Cần Vụ Viện như thế nào.
Trên đường trở về Thanh Trúc Viện, Đào Hề không nói lời nào, lặng lẽ đi theo phía sau, cho đến khi vào hẳn trong viện, nàng ấy vội đóng cửa lại, nét mặt đầy do dự, hỏi nhỏ thầm trong lòng:
“Cô nương, đại công tử đã tâm duyệt…?”
Đào Hề nhìn quanh viện, chẳng dám nói lời thô lỗ, nhưng chuyện này ai cũng hiểu rõ.
Thật lòng ưng ý nàng sao?
Nam nhân kia biết gì là thật lòng?
Thật lòng sao? Hắn từng nói muốn biến nàng thành tỳ nữ ấm giường, chờ hắn cưới vợ, hay là chẳng hứng thú gì với nàng rồi sẽ bỏ đi, coi nàng chỉ như trò chơi mới mẻ.
Nói cho dễ nghe thì ấm giường tỳ nữ, nói thật ra chẳng khác gì chó mèo.
Chỗ nào liên quan đến thật lòng?
Đừng vấy bẩn hai chữ ấy.
“Tuyệt không thể nào.”
Không lâu sau Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy vòng eo, mệt mỏi nói:
“Đào Hề, ta muốn tắm gội, lát nữa Lục phủ có yến tiệc, ta không thể không đi.”
Đào Hề nghi hoặc chuẩn bị nước ấm cho hai người, đại công tử không thật lòng với cô nương, sao lại lưu lại nàng cả một đêm? Hôm qua nàng ấy tỉnh lại, khóc một lúc lâu mới quấn lấy Phi Cửu hỏi rằng hôm qua sau khi nàng ấy té xỉu bên trong đã xảy ra chuyện gì, Phi Cửu lúng túng nói bọn họ chơi cờ cả đêm.
Đào Hề không thể hiểu.
Nếu không thật lòng, trong hoa viên hắn đối xử với cô nương như vậy, lại chơi cờ cả đêm, điều đó là ý gì?
Nhưng rồi nàng ấy cũng hiểu.
Nàng ấy nhìn về phía chậu tắm của Hoa Thanh Nguyệt, toàn thân trắng nõn, làn da mềm mại ẩn hiện sắc đỏ ửng, những vết thâm tím khiến người vừa thương vừa sợ.
Nàng ấy sợ hãi nhìn Hoa Thanh Nguyệt, lưỡi gần như cứng đờ không nói nên lời:
“Cô nương, này... này, đây là đại công tử làm sao?”
Hoa Thanh Nguyệt đầu cắm sâu vào nước, lâu rồi mới ngẩng lên, thản nhiên nói:
“Trừ hắn ra, còn có thể là ai?”
Căn phòng im lặng một lúc.
Đào Hề ‘ồ’ lên, rưng rưng khóc, vừa khóc vừa nói:
“Đại công tử thật chẳng ra sao, nếu thật lòng thích cô nương, thì nhất định phải làm hỏi cưới đàng hoàng, kiệu tám người nghênh rước cô nương vào cửa, làm như vậy khác gì bọn lưu manh thổ phỉ ngoài kia.”
Hoa Thanh Nguyệt mặt hiện vẻ chua xót, nhẹ giọng đáp:
“Hắn địa vị cao, ta ngậm đắng nuốt cay trong vũng bùn sâu, nếu có thể tùy ý chơi bời, đâu cần phải lãng phí tinh lực đi cầu thú làm gì.”
“Cái đó...” Đào Hề nghẹn lời, “Nô tỳ đi nói với Lục lão phu nhân, chắc bà ấy sẽ vì cô nương mà ra mặt lấy lại công đạo.”
“Đừng đi...” – Hoa Thanh Nguyệt vội vã gọi nàng ấy lại, thân mình hơi động một cái liền đau đến hít sâu một hơi khí lạnh.
Đào Hề đau lòng đỡ lấy nàng. Nàng ấy cũng muốn giúp đỡ tiểu thư, nhưng ngoài việc lặt vặt ra thì chẳng làm nên trò trống gì, đến bảo vệ tiểu thư cũng không xong. Đêm qua tên thị vệ mặt lạnh kia ra tay tàn nhẫn, nếu không phải bị y đánh cho choáng váng, thì có lẽ nàng ấy đã kịp xông vào, tiểu thư cũng không đến nỗi bị thương thảm như thế.
Nghĩ đến đây, nước mắt lại muốn trào ra. Nàng ấy quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:
“Tiểu thư, người cứ trách phạt Đào Hề đi. Là nô tỳ không bảo vệ được người...”
Hoa Thanh Nguyệt đưa tay kéo nàng ấy lên:
“Đào Hề, việc này không trách ngươi được. Con đường này là ta tự lựa chọn, nếu có trách thì chỉ trách số mệnh ta bạc bẽo. Mau đứng dậy đi.”
Đôi mắt nàng khép hờ, khi mở ra lần nữa, bên trong đã là một mảnh kiên định:
“Hắn đã hứa với ta, sẽ giúp chữa khỏi bệnh hen suyễn của Thanh Dương. Đợi đến khi hắn không còn hứng thú với ta nữa, sẽ thả ta rời đi.”
Trước khi nàng đến kinh thành, chẳng phải cũng ôm theo ý định này đó sao?
“Hắn và Lục Lê, nào có gì khác nhau.”
Đào Hề chau mày:
“Sao lại giống nhau được? Tiểu thư và Lục tam công tử là hôn phối danh chính ngôn thuận, còn người kia... sự khác biệt rõ ràng như vậy. Nếu sau này hắn thật sự thả người đi, hắn xoay người liền có thể cưới thiên kim quyền quý, vợ lớn vợ bé đầy nhà. Đến khi ấy, tiểu thư phải làm sao bây giờ?”
“Vốn dĩ cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ là ta từng vọng tưởng nhiều hơn một chút thôi. Hiện tại ta chỉ mong Thanh Dương không còn bệnh tật, chuyện sau này thì để sau này tính.”
Ngoài ước vọng chữa khỏi bệnh hen suyễn cho Thanh Dương, nàng còn từng hy vọng có thể tìm được một người thật lòng đối đãi với mình.
Chỉ là nhìn từ chuyện xảy ra đêm qua, dù trò khôi hài này có quái đản thế nào đi nữa, cũng may là phát hiện kịp thời. Lục lão phu nhân vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, nàng cũng chưa thật sự đặt tâm tư lên người Lục Lê.
Xem như ông trời còn không tệ với nàng.
Đào hề nghẹn ngào trong lòng, cũng dễ hiểu vì sao hôm qua hắn đứng ngoài Triều Huy Đường, thấy thị vệ áp Lục Lê đi ra ngoài, liền đoán nơi đây đã xảy ra biến cố.
Nàng ấy muốn hỏi, nhưng thấy tiểu thư đã mệt mỏi nhắm mắt lại, bèn lẳng lặng vào phòng lấy mấy chiếc khăn mặt, nhúng nước ấm đắp lên người Hoa Thanh Nguyệt. Vừa làm vừa thút thít:
“Chườm nóng một chút, thân thể tiểu thư sẽ bớt khó chịu hơn.”
“Ừ.”
Ngâm qua nước ấm, cơn đau khắp người mới dịu đi đôi chút. Hoa Thanh Nguyệt ngồi bên án viết một phong thư:
“Nhân lúc hiện tại còn chưa có khách khứa đến, ngươi ra phủ, gửi thư này về Lương Nguyên, Võ sư phụ nhìn thấy tự nhiên sẽ biết phải làm gì.”
“Dạ, thưa tiểu thư.”
Hoa Thanh Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại hạ giọng dặn thêm:
“Thuận tiện đến y quán lấy thử một ít bài thuốc tránh thai. Đi nhẹ nhàng, đừng để ai hay biết.”
Khi Đào Hề quay lại, thấy Phi Cửu đang bưng chén thuốc.
“Ngươi còn dám đến? Hôm qua đánh ta hai lần, còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Hôm nay ta liều mạng với ngươi một trận!”
Phi Cửu rút đao bằng một tay, mặt lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi muốn để chủ tử ngươi chịu khổ, vậy cứ việc xông lên.”
Đào Hề lập tức ngừng bước, sắc mặt xấu hổ:
“Phi thị vệ... sớm a.”
Phi Cửu hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
“Thỉnh cô nương uống hết chén thuốc này.”
“Được.”
“Thuộc hạ lát nữa sẽ quay lại lấy chén.”
Nói xong liền xoay người đi thẳng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường.
“Tiểu thư, người xem tên đó y như mắc bệnh thần kinh, ta hối hận không chịu học võ với sư phụ. Nếu học rồi thì giờ ta đâu cần sợ hắn, đã sớm đánh cho hắn bỏ chạy!”
Đào Hề oán giận xong, mới hỏi tiếp:
“Phải rồi, tiểu thư, hắn cho người uống thuốc gì vậy?”
“Thuốc tránh thai.”
Hoa Thanh Nguyệt nói xong, lại thản nhiên bổ sung một câu:
“Thuốc hắn mang đến thì đem đổ đi. Ngươi ra ngoài mua thuốc khác về sắc. Uống xong rồi, chúng ta còn phải đi ngắm sen.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 53
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...