“Diệu Âm? Diệu Âm gì cơ?” Những lời này thành công lôi kéo sự chú ý của Bình Chương.
Trên đời này thế nhưng vẫn còn có người gan dạ như nàng ấy và Như Thư, dám công khai mà nhắm vào Lục Diễm? Theo như nàng ấy biết, Lục Diễm tuổi này còn chưa thành thân, ngoại trừ việc thường xuyên chạy đông chạy tây lo việc biên cương, điều quan trọng hơn là hắn luôn tự mình đoạn tuyệt đào hoa, nhiều khi ra tay còn rất tuyệt tình, dứt khoát tận gốc.
Kinh đô phàm là nữ tử có chút thân thế, đều ngưỡng mộ dung mạo hắn, nhưng lại không dám dây vào vị sát thần này, sợ rước họa cho bản thân và gia tộc.
Trong cơn gió ngược thế kia, vậy mà vẫn có người dám ngẩng đầu đối mặt.
Tất nhiên là Bình Chương rất thích nghe mấy chuyện bát quái, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Tần Hoài, muốn hắn ta nói tiếp.
“Người trong cuộc còn ở đây, ngươi không hỏi hắn, lại đi hỏi ta.”
“À...” Bình Chương tiếc nuối dời mắt, nhìn sang người vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh.
Chính là Lục Diễm, đang thong dong dùng bữa, một lời cũng không nói.
Tần Hoài thấy hắn không có ý định lên tiếng, trong lòng nóng ruột không yên, nhất là đối với loại đề tài này.
“Kinh đô Giáo Phường Ty, đầu bảng danh kỹ, thích biểu ca ngươi đã nhiều năm. Nghe nói vì hắn mà cả đời không bán thân, chỉ hiến nghệ. Trước kia có thương nhân giàu có muốn bán cả gia sản để mua đêm đầu tiên của nàng ta, nhưng Diệu Âm cô nương kia thậm chí chẳng buồn nhìn một cái, chỉ nói cả đời này chỉ có một nam nhân có thể bước vào khuê phòng mình – chính là vị này...”
Hắn ta thao thao bất tuyệt, kể lại những năm qua nàng kia giữ mình như ngọc vì Lục Diễm thế nào, lại đơn độc một thân chống chọi quyền thế ra sao. Dù nói thế nào, thì cũng là một mảnh si tình.
Chuyện này, Tần Hoài là người rành rẽ nhất, khéo léo chấm mực đúng chỗ, đem một nữ tử Giáo Phường Ty dù sa lầy nơi bùn lầy mà vẫn thâm tình son sắt phơi bày ra đến nhuần nhuyễn.
Nói xong, hắn ta nghiêng đầu, hướng về phía Lục Diễm nháy mắt một cái.
Biểu tình kia rõ ràng chính là khoe khoang: “Chờ đó đi, ngươi dám cho mượn hắc phong, ta cũng không để yên cho ngươi.”
Hắn ta từng lang bạt chốn hoa tường, nên rõ điều này hơn ai hết — phàm là nữ nhân bình thường, nghe thấy nam nhân mình bị nữ tử khác nhớ thương sâu đậm đến thế, ít nhiều cũng phải ghen một chút, ít nhất cũng hỏi han vài câu.
Thường xuyên qua lại, lão Lục cũng không cần phải chịu khổ thế này.
Hắn ta nghĩ đơn giản vậy đó.
Chỉ là, Tần Hoài chờ mãi, chờ mãi... cũng không chờ được "nữ nhân bình thường" trước mặt kia nói lấy nửa câu.
Đành xấu hổ lên tiếng lần nữa: “Bình Chương, ngươi chưa từng gặp nàng ta đúng không? Ta nhớ đệ muội lúc mới tới kinh đô còn từng liếc thấy một cái, còn nhớ không?”
Đang gắp món ăn, tay Hoa Thanh Nguyệt khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: “Vẫn còn nhớ. Quả thật là nữ tử si tình, loại si tình như nàng ta thật sự hiếm có. Chỉ mong người không bị phụ lòng thì tốt.”
Lời vừa dứt, trong phòng liền lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt Lục Diễm thâm sâu khó dò, ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng.
Hoa Thanh Nguyệt tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, chỉ khẽ cười, không nói gì.
Ngón tay đang cầm đũa của Lục Diễm siết chặt đến trắng bệch.
Nhưng một bên Hoa Thanh Nguyệt như thể không hề hay biết, còn gắp một miếng thịt cho Bình Chương: “Hôm nay sinh nhật ngươi, ăn nhiều một chút.”
Bình Chương ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó liếc mắt trừng Tần Hoài nhiều chuyện.
Rõ ràng biết hai người quan hệ thế nào, còn cố tình nói mấy lời đó, đúng là không có mắt nhìn. Chỉ là nàng ấy cũng đã quên mất người vừa nãy nghe bát quái đến mức mê mẩn là ai.
Bình Chương chẳng còn cách nào, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ phải chủ động rút lui trước. Khó khăn lắm mới gặp lại Thanh Nguyệt, không muốn vì chút chuyện lặt vặt mà phải chia tay sớm.
Nàng ấy bưng lên một chén rượu: “Hôm nay là sinh thần ta, cảm tạ các vị tới dự. Ta kính trước một chén, trà rượu tùy ý.”
Dứt lời, ngửa đầu cạn sạch.
Mọi người cũng giơ chén, uống thật sảng khoái.
Bình Chương lại nói: “Sắp hết năm, ta có thể phải hồi Lĩnh Nam. Giờ còn có thể ngồi cùng nhau, lần sau chẳng biết bao giờ mới gặp lại.”
“Ngươi sắp về rồi?” Tần Hoài nhanh chóng nắm được ý, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Phụ thân ta biết chuyện ta và biểu ca không thể thành, muốn ta về quê lấy chồng. Nghe nói biểu ca ta đã chọn sẵn vài nam tử tuấn tú tài giỏi ở Lĩnh Nam, đang chờ ta trở về xem mặt.”
Rượu vào mặt hồng, nói năng cũng nhiều thêm.
Chỉ là lời vừa dứt, đến cả Tần Hoài – người vẫn hay lắm lời – cũng chẳng buồn tiếp chuyện.
“Thanh Nguyệt, đến lúc đó nếu ta có chọn được người, ngươi nhất định phải tới dự đó nha.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì ta chúc Bình Chương sớm ngày tìm được lang quân như ý, trăm năm hảo hợp, vui vẻ mỹ mãn.” Nàng nâng chén trà, ôn nhu nói.
“Ha ha, lời chúc này ta thích, nghe vừa thuận tai vừa thành tâm. Nhưng mà Thanh Nguyệt, ngươi cũng nên vậy đó.”
Lục Diễm không nhịn được chau mày.
Bình Chương lại chẳng thèm để ý, nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu sau, đột nhiên nói:
“Biểu ca, Thanh Nguyệt không giống chúng ta, nàng ôn nhu yếu đuối. Nếu thật sự thích nàng, thì phải đối đãi nàng cho tốt. Bằng không ta sẽ về gọi đường ca tới kinh đô hỏi cưới nàng về Lĩnh Nam!”
Mặt Lục Diễm lập tức đen lại, đường nét tuấn tú cứng đờ, nghiến răng nói: “Chuyện của ta không cần ngươi xen vào.”
Bình Chương hôm nay cao hứng, lại uống hơi nhiều, giờ phút này cũng không nhịn được co cổ lại: “Ngươi hung dữ như vậy, ta thật không hiểu lúc trước ta coi trọng ngươi ở điểm nào... À, chắc là hồi nhỏ ta khóc lóc om sòm, chỉ mong được ngươi chú ý, kết quả nước mắt nhiều quá chảy cả vào đầu...”
Tần Hoài vốn đang hăng say nghe kể cũng im bặt, cúi đầu lùa cơm, suốt cả bữa tiệc như dẫm lên băng mỏng. Cuối cùng cũng xong, hắn ta vội vàng chúc mừng Bình Chương sinh thần vui vẻ, rồi chuồn nhanh về Tần phủ.
Hoa Thanh Nguyệt lại bị mang về nhà lao.
Xuống xe ngựa, nàng chần chừ đi phía sau hắn. Cách đó không xa là hai tên thị vệ thân cận. Nàng hiểu rõ, chỉ bằng sức mình, hoàn toàn không thể chống lại được.
Đã sống thì không bằng chết.
Đã chết, lại liên lụy bọn họ.
Hôm đó cũng là nàng bị bức đến nóng nảy, mới nói ra mấy lời tuyệt tình kia. Giờ nghĩ lại, nàng chỉ thấy lạnh sống lưng. Nếu mũi tên kia thực sự bắn về phía Thanh Dương và những người khác...
Chưa nghĩ kỹ đã run rẩy mấy lượt.
Sát khí gần bên, nàng nào dám đánh cược lần nữa.
Chỉ đành cam tâm một lần nữa bước vào nơi tối tăm không thấy ánh sáng kia.
Tựa như một con vật, bị hắn giam giữ, mặc hắn chơi đùa.
Đôi khi đêm khuya yên tĩnh, nàng cũng từng suy nghĩ, thậm chí trong mộng cũng xuất hiện cảnh đó — nàng cả đời này đã chết lặng rồi, chỉ dựa vào chút giá trị còn sót lại của thân thể này, gắng gượng sống bên cạnh Lục Diễm, sinh con dưỡng cái cho hắn, chờ đến ngày hắn chán ghét, lại lặng lẽ chết già trong hậu viện của hắn.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, nàng đã run lên.
Huống hồ là cả đời cứ như vậy...
Lục Diễm bước vào, đang ngồi trước bàn án xem công văn, không hề có ý rời đi.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ cắn môi, nói: “Tử Nghiên, nơi này hàn khí nặng, ngươi về Lục phủ đi thôi.”
Người đang xem hồ sơ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn chằm chằm nàng, “Muốn theo ta về Lục phủ rồi?”
Nàng lắc đầu, mệt mỏi nói: “Nhà lao này không có người hầu, cũng không thuận tiện cho ngươi xử lý công vụ.”
Lời đuổi khách rất rõ ràng, nàng lại bổ sung: “Ngươi là người mà nữ tử thiên hạ ngưỡng mộ, không cần phải vì ta mà ủy khuất bản thân ở chỗ này.”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Diễm lạnh giọng ngắt lời: “———— Hoa Thanh Nguyệt.”
Hắn buông công văn, trầm giọng gọi: “Lại đây.”
Nàng hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt hắn.
Vừa đến bên bàn, đã bị một vòng tay mạnh mẽ kéo vào lòng, ngay sau đó cằm bị giữ chặt, ép nàng ngẩng mặt đối diện hắn.
“Đừng nghĩ chọc giận ta, Hoa Thanh Nguyệt.”
“Trừ nàng ra, ta không có nữ nhân khác. Trước kia không có, cũng không thấy là uất ức gì. Về sau, cũng sẽ không có.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 167
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...