“Tri Ninh, Thanh Nguyệt không tham gia thì thôi, trò chơi này vốn để tiêu khiển, làm dịu không khí, cần chi phải ép người quá mức?” Lục Lê nói xong, lại quay sang Hoa Thanh Nguyệt, ôn hòa cười, “Thanh Nguyệt muội muội, không sao cả, không muốn chơi thì đừng chơi.”
Lục Tri Duyệt sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, cắn môi đứng ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt rối rắm. Hoa Thanh Nguyệt liếc nàng ta một cái, thấy thân thể nàng ta hơi run lên, vội nói:
“Vậy... vậy ta tham gia. Chỉ là nếu ta làm không tốt, mong các vị đừng chê cười.”
“Hoa tỷ tỷ, sẽ không đâu.” Lục Tri Ninh cười nhạt, vừa nói vừa kéo nàng về đứng bên trái.
“Ta đã nói không sao, nếu không muốn, cũng chớ nên miễn cưỡng,” Lục Lê nhíu mày.
Lục Tri Ninh lạnh giọng cười, “Tam ca ca, huynh nhìn đi, huynh có muốn làm người tốt thì cũng nên xem người ta có cần hay không. Chi bằng yên ổn mà làm trọng tài cho rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu tỏ ý không sao, Lục Lê bèn tiến lên, rút một thẻ chữ có chữ “Hoa”.
Lục Tri Ninh là người bước ra đầu tiên. Hôm nay Lục Tri Ngữ không có mặt, nàng ta muốn cho mọi người thấy rằng Lục phủ không chỉ có Lục Tri Ngữ, còn có nàng ta – Lục Tri Ninh.
Nàng ta đứng ngay ngắn giữa sân, ngẩng đầu, chậm rãi đọc:
“Phồn hoa tựa mộng ánh hồng sương, phong vũ linh hồn lệ sa trường.”
Đọc xong, nàng kiêu ngạo liếc mắt khắp lượt các cô nương khác, như cánh bướm mảnh mai rung động dưới ánh trăng: “Được rồi, đến lượt các ngươi.”
Chư vị đều là những người học rộng hiểu nhiều, lần lượt ứng đối xong. Khi đến lượt Hoa Thanh Nguyệt, nàng bước ra, dung nhan thản nhiên như nước, giọng đọc trầm ổn vang lên:
“Bốn mùa hoa nở tô làm bút, khéo họa non mây trải cuối trời.”
Một câu thơ phiêu dật mà hùng vĩ, khiến ánh mắt Lục Diễm đang dửng dưng cũng khẽ dừng lại trên người nàng. Đôi mắt xưa nay tĩnh lặng như mặt hồ, nay lại ánh lên vẻ thâm thúy khó dò.
Cả phòng im bặt trong giây lát. Những người thuộc Lục gia trong lòng đều ngạc nhiên. Từ nhỏ bọn họ luyện thi phải bước qua ba nhịp mới có thể thành câu, vậy mà nàng chỉ vừa bước ra đã xuất khẩu thành thơ, lại đối vần tỉ mỉ tinh tế.
Lục Lê bật cười: “Thanh Nguyệt muội muội quả nhiên lợi hại.”
“Lê ca ca quá lời, chỉ là ta ăn may thôi.”
Lục Tri Ninh mặt mày sa sầm, trong lòng không phục, vội tìm một câu khác. Các biểu tiểu thư Lục phủ cũng dần xuống sức, có người đành phải miễn cưỡng ứng đối. Tần Hoài và Ninh Dật Thần thì trực tiếp buông tay, nâng chén rượu uống cạn.
Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục, nhẹ nhàng bước ra ba bước, miệng khẽ đọc:
“Tuyết ngược gió gào thêm cứng cỏi, giữa hoa khí tiết vượt thường nhân.”
Lời thơ vẫn sắc sảo, lặng lẽ khiến ánh mắt Lục Hành cũng đặt nơi nàng.
Lục Tri Ninh hận đến nghiến răng, lại bước ra lần bốn đọc tiếp. Lục Hành vẫn thong dong ứng đối trong hai bước.
Quan Ải Ngải đỏ mặt, cầm chén rượu:
“Tứ biểu ca, muội học nghệ chưa tinh, nhường các huynh tỷ tiếp tục vậy.”
Đến lượt Hoa Thanh Nguyệt, mọi người đều chăm chú chờ đợi. Ai nấy đều muốn xem nàng còn có thể làm thơ ra sao. Lục Lê cũng ánh mắt đầy mong đợi – hắn ta muốn biết thêm nàng còn có bao nhiêu điều mà hắn chưa từng khám phá.
Thế nhưng, đợi mãi không thấy nàng mở lời. Năm bước đã qua, nàng khẽ nâng chén rượu, mỉm cười:
“Thanh Nguyệt không sánh bằng Tứ ca ca và Tri Ninh muội muội, xin được lui bước.”
Nàng nói xong liền uống cạn chén rượu.
Lục Tri Ninh nhìn nàng, đột nhiên lạnh lùng cười, giọng châm chọc: “Vừa rồi còn có thể ứng đối như gió cuốn, giờ lại nói không nghĩ ra được? Là vì cảm thấy chúng ta không xứng làm đối thủ nên không thèm chơi cùng, hay là... hai câu vừa rồi vốn không phải do ngươi làm ra?”
Cả căn phòng lập tức yên tĩnh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Lục Diễm ánh mắt không đổi, dõi theo màn kịch trước mắt.
Nàng cúi nhẹ đầu, sau đó mỉm cười, giọng điềm tĩnh không chút sợ hãi:
“Tri Ninh muội muội, là ta tài hèn sức mọn, hai câu thơ vừa rồi đã là tận lực. Hiện tại thật sự không nghĩ ra được nữa, xin nhận thua.”
Nói rồi, nàng lại uống cạn chén rượu còn lại.
Mọi người trong phòng đều thầm cảm thấy tiếc nuối. Nếu nàng tiếp tục được một vòng nữa, chưa biết chừng có thể đoạt giải.
Lục Tri Ninh nghiến răng, người này rõ ràng không đối được nữa, lại khiến người ta có cảm giác như thể nàng đang nhường mình.
Thế thì nàng ta sao có thể cam tâm?
Ánh mắt lạnh như sương, nàng nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt:
“Ngươi nói nhận thua cũng được thôi, nhưng ngươi phải nói ra hai câu thơ lúc trước là học từ đâu? Nếu không, thì tiếp tục ứng đối, cần thời gian chúng ta có thể đợi!”
Lục Lê không ngờ Lục Tri Ninh lại ép người đến vậy, lập tức bước tới kéo nàng ta ra:
“Thanh Nguyệt muội muội đã chịu nhận thua, muội cũng đã thắng rồi, sao còn phải ép hỏi những điều này?”
Không nói thì thôi, vừa mở miệng ra Lục Tri Ninh liền như châm lửa vào đống củi khô, lửa giận bùng lên dữ dội:
“Rốt cuộc ai mới là muội muội của huynh? Rõ ràng là nàng không tuân theo quy củ, ta chẳng qua chỉ lo mọi người bị bộ dáng giả mạo ngoan ngoãn kia của nàng lừa gạt mà thôi!”
Quan Ải Ngải cũng thấy Lục Tri Ninh có phần quá khích, nhưng nghĩ đến sau này nếu bản thân thật sự gả cho Lục Tứ, thì cũng coi như là muội muội của mình, liền dịu giọng phụ họa:
“Nếu không thì, Hoa muội muội làm thêm một câu nữa đi. Chúng ta vốn là ra ngoài du ngoạn, chớ để tổn thương hòa khí.”
Trong lòng Hoa Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Là nàng khiến không khí mất vui ư?
Những biểu tiểu thư khác thấy Quan Ải Ngải đã lên tiếng cũng lần lượt hùa theo, nhỏ nhẹ mà đầy ẩn ý.
Lục Tri Ninh ngẩng đầu, mặt mày kiêu căng ngạo mạn:
“Nếu ngươi chịu nhận là mượn lời người khác, ta liền bỏ qua chuyện này.”
Lục Lê biết tính muội mình quật cường, một khi đã nổi lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được, đành nhướng mắt nhìn Hoa Thanh Nguyệt, giọng hòa nhã:
“Thanh Nguyệt muội muội, nếu không thì muội cứ ứng khẩu một câu, coi như lấy lệ thôi.”
Tần Hoài và Ninh Dật Thần đều không lên tiếng, chỉ ngồi ở phía sau quan sát tình hình. Lục Diễm cũng chẳng nói lời nào, chỉ lạnh mặt, im lặng nhìn chăm chăm nàng không rời mắt, không thể hiện chút biểu cảm nào.
Hoa Thanh Nguyệt biết mình đã bị dồn vào đường cùng, liền bước ra một bước, giọng điệu thản nhiên, không kiêu ngạo cũng chẳng khúm núm:
“Tri Ninh muội muội, hôm nay nếu người ngâm lên hai câu thơ kia là người khác, e rằng muội sẽ không hoài nghi nửa lời, có phải là vì muội cho rằng ta từ nơi heo hút như Lương Nguyên đến, thì tất phải là người quê mùa thấp kém, chẳng biết quy củ lễ nghi, có đúng chăng?”
Lục Tri Ninh hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí:
“Chẳng lẽ không đúng? Vốn dĩ đã không phải do ngươi làm, còn lấy lời người khác ra giả danh tài nữ, thế mà còn không cho ai nói? Ngươi nếu không nhận, ta liền về nói rõ với mẫu thân, vạch trần bộ mặt thật của ngươi. Xem ngươi còn dám ở đây gạt người, tổ mẫu còn vì chút ân tình với tổ phụ ngươi mà cảm thương ngươi đấy. Nếu tổ phụ ngươi dưới suối vàng mà biết cháu gái ông tới đây mạo danh lừa đảo, có khi nắp quan tài cũng phải bật tung lên! Hay là, tất cả những điều này vốn là kế sách ông dặn dò trước lúc lâm chung...”
Nàng ta càng nói càng không kiêng dè, lời lẽ đã vượt quá giới hạn. Nếu chỉ nhắm vào nàng thì thôi, đằng này còn lôi cả tổ phụ của nàng vào để chửi rủa. Hoa Thanh Nguyệt mặt lạnh hẳn lại, ánh mắt tối sầm.
Vốn dĩ nàng không định tranh chấp, cứ để họ muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng không ngờ bọn họ lại được đằng chân lấn đằng đầu, hết Lục Diễm đến Lục Tri Ninh, đều không buông tha. Nàng là muốn hôn sự này, nhưng cũng không thể để người khác mặc sức giẫm đạp lên danh dự tổ tiên nhà mình!
Nàng ngẩng đầu, giọng kiên định:
“Được, ta làm.”
Lục Tri Ninh lập tức cười lạnh:
“Tốt, chỉ cần ngươi làm theo thực lực bản thân mà đối, ta liền không truy cứu nữa. Bằng không, ta nhất định phải đến trước mặt tổ mẫu vạch trần ngươi!”
...
Hoa trán chi đầu ánh ngày hoa, thanh hương lượn lờ đầy trời nhai,
Hoa ảnh sặc sỡ ánh trăng nhu, đêm khuya yên tĩnh mộng từ từ;
Đầy sao điểm điểm hoa gian lạc, tựa đem tình ý gửi xa châu.
Hoa hồn một sợi vận như thơ, thanh nhã hương thơm mặc khách si.
Nhàn hoa tĩnh nằm bụi cỏ gian, cười xem phong vân ý tự nhàn;
Xuân hoa rực rỡ vũ đông phong, thu cúc lăng sương vận bất đồng.
...
Mọi người trong phòng đều biến sắc, đặc biệt là Lục Tri Ninh, ánh mắt như thiêu như đốt, chỉ hận không thể xé nát miệng của nàng ngay tại chỗ.
Nàng ta nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là không đem nàng vào mắt?
Hoa Thanh Nguyệt thong thả đi quanh đại sảnh, một bước một câu thơ, đi liền hơn hai mươi bước. Cuối cùng, dừng lại trước mặt Lục Tri Ninh, thản nhiên cất lời:
“Tri Ninh muội muội, như vậy... đã được chưa?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 21
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...