Nàng ta vừa dứt lời, cũng không đợi người phía trên hồi đáp.
Lục Tri Ninh sợ hãi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp Hoa Thanh Nguyệt không biết từ lúc nào đã cầm một tấm gương đồng, đứng thẳng trước mặt nàng.
Trong gương là một khuôn mặt hoàn chỉnh, nàng ta sờ sờ cái mũi khóc ròng, rồi lại sờ sờ miệng và tai, vẫn còn nguyên vẹn.
Hoa Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Vừa rồi là lần cảnh cáo cuối cùng của ta.”
Lục Tri Ninh luống cuống, thảm hại đáp lại: “Hoa tỷ tỷ, ta biết rồi, sau này không dám nữa.”
May mà nàng ta không biến thành cái dạng quái nhân xấu xí gì, chỉ cần chờ thoát khỏi nơi này, tìm được lang trung giải độc, mọi chuyện sẽ ổn cả.
Tâm tư của Lục Tri Ninh đều viết hết lên mặt, Hoa Thanh Nguyệt không khó để đoán ra nàng ta đang nghĩ gì, dứt khoát nói thẳng:
“Ngươi đừng vọng tưởng giải độc. Loại độc này là ta ở Lương Nguyên học được từ một vị quỷ y đi chân trần chế ra. Lang trung tầm thường đừng nói tới chuyện phối chế giải dược, đến cả mạch tượng khi ngươi trúng độc cũng không chẩn ra được. Nhớ kỹ lời ta nói, khi nào thời cơ đến, ta sẽ tự mình giải cho ngươi, nếu không… thì cứ chờ toàn thân thối rữa mà chết đi.”
Lục Tri Ninh sợ tới mức toàn thân run rẩy. Giọng nàng nghe không giống đang dọa người, nhưng trước tiên cứ thoát khỏi nơi này rồi tìm người khám thử xem, biết đâu lại tìm ra cách.
“Hoa tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhớ kỹ.”
Hoa Thanh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Cút đi.”
“Dạ dạ dạ.” Lục Tri Ninh nghe được hai chữ “có thể đi”, lòng vui mừng khôn tả, gần như không chần chừ chút nào, lảo đảo đứng dậy, nghiêng ngả chạy ra ngoài.
Chờ nàng ta rời khỏi sân, nha hoàn đi theo cũng bị Đào Hề thô bạo đẩy ra khỏi phòng: “Đỡ cô nương của ngươi đi đi, người làm chuyện xấu, trời xanh đều thấy, nếu còn dám đến quấy rối, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Không dám, không dám.”
“Cô nương, ngươi nói xem Ninh tiểu thư có đi mời lang trung tới khám không?”
Hoa Thanh Nguyệt vẫn tiếp tục bận rộn, chỉ đáp: “Sẽ. Nhưng tai chúng ta chắc sẽ được yên tĩnh một thời gian.”
Đào Hề nghĩ nghĩ, rồi vẫn mở miệng hỏi: “Nàng có thể sẽ nói cho Đại công tử, hoặc Lục lão phu nhân không? Vạn nhất bọn họ…”
“Ngươi từng thấy kẻ làm sai lại tự mình đem chuyện xấu khai ra chưa?”
Nàng thực lòng hy vọng nàng ta có bản lĩnh như vậy, có thể khiến Lục Diễm thả mình khỏi phủ.
Lục Diễm xử lý xong công vụ trong cung, trở về phủ đã là hai ngày sau.
Trên đường rời khỏi cung, hắn nghe Phi Cửu bẩm báo những chuyện lớn nhỏ phát sinh gần đây trong phủ, hắn vẫn bình thản lắng nghe, không nói lời nào.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến gần cửa cung.
“Gần đây có ai đến bái phỏng không?” Lục Diễm thuận miệng hỏi.
Phi Cửu lắc đầu: “Chưa từng. Kinh thành đều biết Hầu gia vắng mặt, chủ tử đang được triệu kiến trong cung, quận chúa nương nương nhiều ngày nay vẫn ở Trung Cần Bá phủ chăm bệnh, chưa có người đến cửa.”
“Các viện khác thì sao? Có người ngoài vào không?” Lục Diễm hỏi mà như không hỏi.
Phi Cửu nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu nói các viện khác, có một vị lang trung ngoài phủ từng đến khám cho Ngũ cô nương, nghe nói nàng ăn nhầm thứ gì đó, nhưng lang trung cũng không tìm ra nguyên do. Ngoài ra…”
“Khác thì sao?” Lục Diễm mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn.
“À, còn có Hoàn lang quân đến phủ tìm Tứ công tử, sau đó hai người cùng tới viện của lão phu nhân, ở đến khi trời tối mới rời phủ. Nghe nói mấy ngày gần đây đều tới, hình như là đang biên soạn cuốn Truyền ký danh nhân Tấn Quốc.”
Lục Diễm nhíu mày.
“Nàng thì sao?”
Phi Cửu lập tức đứng thẳng người: “Hoa cô nương chưa từng rời phủ, mỗi ngày đều đến viện của lão phu nhân thỉnh an, hầu hạ lão phu nhân. Mấy hôm nay tâm tình lão phu nhân cũng tốt lên nhiều.”
Lục Diễm bước nhanh hơn, lạnh nhạt phân phó: “Hồi phủ.”
An Ninh Hầu phủ
Tại Triều Huy Đường, Hoàn Khiêm Chu đang viết gì đó trên giấy, càng viết càng cảm thấy kính phục.
“Thanh Nguyệt cô nương, Hoa công quả thật khiến người khâm phục vô cùng. Ngài ấy đặt lợi ích nước Tấn lên trên lợi ích cá nhân, hành động vì thiên hạ, thật đúng là tấm gương mẫu mực cho thế hệ chúng ta học hỏi.”
“Hoàn công tử quá khen. Tổ phụ ta chẳng qua chỉ làm điều một người Tấn Quốc nên làm. Như công tử đã nói, nếu thư tịch này có thể giúp ích cho nước Tấn, nghĩ đến tổ phụ ta dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy an lòng. Vậy nên Hoàn lang quân, ngươi còn muốn biết gì, cứ việc hỏi, Thanh Nguyệt tất sẽ tận lực hồi đáp.”
Hoàn Khiêm Chu vội vàng đứng dậy hành lễ: “Vậy thì phiền cô nương rồi.”
Tại viện bên, Lục lão phu nhân sắc mặt hân hoan: “Hạ ma ma, ngươi nhìn xem, có nhận ra điều gì không?”
Hạ ma ma nhìn quanh một vòng, sao còn không hiểu ý lão phu nhân, liền vội hùa theo: “Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân.”
Lục lão phu nhân cười đến mức không giấu được vẻ hài lòng:
“Diễm ca nhi nói Hoàn Khiêm Chu không phải lựa chọn tốt, nhưng ta lại thấy đứa nhỏ này không tệ, ôn hòa lễ độ, ngươi xem hắn cùng Thanh Nguyệt trò chuyện cũng nhẹ nhàng lịch sự, vừa nhìn liền biết là người biết thương hương tiếc ngọc.”
Nói đến đây, bà còn bổ sung thêm một câu quan trọng: “Lớn lên lại tuấn tú nhã nhặn, xứng với Thanh Nguyệt vô cùng. Về sau sinh nhi tử nhi nữ, chắc chắn đều là dung mạo hơn người.”
“Phải phải, cô nương nhà ta xinh đẹp, Hoàn lang quân lại tuấn tú, lão nô nhìn, quả là một đôi thần tiên quyến lữ, chẳng phải là như thế hay sao.”
Trong mắt Lục lão phu nhân thoáng hiện một tia sáng, bà nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu thật sự thành công, ân tình này cũng xem như đã có một lời giao phó.
Hoa Thanh Nguyệt kể một hơi mọi việc nàng biết, chỉ cảm thấy khô cả cổ.
Đào Hề đưa lên một chén nước, nàng liền uống liền mấy ngụm.
Hoàn Khiêm Chu vừa viết xong chữ cuối cùng, đang định thu dọn, thấy nàng uống nước thì khóe môi khẽ cong, đợi nàng đặt ly xuống rồi nhìn về phía hắn, mới làm như vô tình dời mắt đi chỗ khác.
Hoa Thanh Nguyệt không biết hắn còn hỏi nữa không, cũng không dám chủ động rời đi, chỉ đứng yên tại chỗ, đợi câu hỏi kế tiếp.
Hắn vốn là người tu dưỡng tốt, lúc ở cùng nhau, chính là lúc Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy thả lỏng nhất. Khác hẳn với sự tùy tiện và càn rỡ của Lục Diễm, hắn ôn hòa giữ lễ, từng hành động đều toát ra vẻ quân tử, dẫu cùng đứng một chỗ, cũng không khiến người khó chịu.
“Người Lục gia đối đãi với cô nương thế nào?”
Hoàn Khiêm Chu đột ngột hỏi, rồi cảm thấy không ổn, liền đổi lời: “Cô nương ở An Ninh Hầu phủ có quen không?”
Hoa Thanh Nguyệt hơi sững người, rồi gật đầu:
“Người Lục gia đối đãi ta rất tốt, Thanh Nguyệt cũng không có gì không quen, đa tạ Hoàn công tử quan tâm. Còn lần trước, đa tạ công tử trượng nghĩa lên tiếng giúp đỡ. Về sau nếu có việc cần dùng đến ta, công tử cứ mở lời, tuy sức mọn, nhưng cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
Hoàn Khiêm Chu mỉm cười: “Lời này hẳn là đến lượt ta nói mới phải. Lần đầu cô nương vì ta mà đứng ra, lại còn giảng cho ta nghe về cuộc đời tổ phụ, ân tình ấy Hoàn mỗ khắc ghi. Cô nương nếu có việc cần dùng đến tại hạ, cứ việc mở lời.”
Dứt lời, hắn tháo ngọc bội bên người xuống: “Sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần đem ngọc bội này đến Hoàn phủ là được.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn miếng ngọc bạch tinh xảo trước mặt, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường, nhưng không lập tức đưa tay nhận lấy.
Chợt nghe hắn cười nói: “Chỉ là bạch ngọc bình thường, không quý, vài đồng bạc là mua được cả đống. Đến lúc ấy nếu Hoàn mỗ không nhận nợ, cô nương cứ ném trả là được.”
Hoa Thanh Nguyệt nghe xong cũng không khách sáo nữa, cười rồi đưa tay tiếp nhận.
“Như vậy, Thanh Nguyệt liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nàng nghĩ, đợi bệnh của Thanh Dương có chuyển biến tốt hơn, chuyện học đường cũng không thể trì hoãn lâu nữa.
Cách đó không xa, Lục Diễm hơi nheo mắt lại, thần sắc lạnh lùng nhìn hai người đang cười nói, chốc lát sau liền xoay người rời đi, tựa như hoàn toàn không có hứng thú với lời nói hay hành động của bọn họ.
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 72
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...