Hoa Thanh Nguyệt đến cổng thành Thương Châu, tùy ý tìm một vị đại nương trông thuận mắt, đưa ra một đồng tiền mở miệng hỏi:
“Đại nương, ngài vừa từ trong thành ra, không biết bên trong có phải đang rầm rộ tìm người?”
Đại nương nhận tiền, nét mặt tươi rói đáp lời:
“Cô nương hỏi đúng người rồi đấy. Ta ở Thương Châu cũng mấy ngày, nói thật là có chuyện tìm người.”
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt hơi cứng lại, đầu ngón tay khẽ run, chỉ nghe đại nương kia nói tiếp:
“Có điều mấy hôm trước đã tìm được rồi.”
“Tìm được rồi?” nàng khẽ hỏi lại.
"Đúng vậy, hiện tại trong thành chưa bắt được người quan trọng cần tìm, nhưng mới tóm được mấy tên gian tế nước địch. Lệnh truy nã, tranh vẽ dung mạo đều đã dán ở phía bên kia, trong đó còn có cả một tiểu hài tử. Đủ thấy địch quốc bên kia đã hết cách, đến mức vì muốn che mắt người đời mà ngay cả trẻ con cũng đem ra sai khiến."
“Đa tạ đại nương.” Hoa Thanh Nguyệt nghe không phải chuyện tìm người, liền cáo từ vào thành.
Nàng hít sâu mấy hơi, cố đè nén nỗi bực bội trong lòng, âm thầm nhắc mình chớ suy nghĩ miên man. Nàng không quan trọng như vậy, nếu quả thật có chuyện, hẳn đã có người đồn ra ngoài.
Vào thành rồi, đám người Thanh Dương chắc cũng chờ lâu lắm.
Nàng nghiêng đầu nhìn chiếc xe ngựa vẫn lặng lẽ đi sau không xa, trong lòng nghĩ: những lời cần nói nàng đều đã nói cả, đợi đến khi nàng vào thành, có lẽ hắn sẽ quay đầu rời đi.
Không chần chờ nữa, nàng nhanh chóng tìm tới nơi cần đến, gõ cửa mấy lượt.
Một lần, hai lần, đến bốn năm lượt vẫn không người đáp lại.
“Cô nương, cô định thuê nơi này sao?” Một vị trung niên đứng cách đó không xa đánh giá nàng một lượt, mới lên tiếng nhắc nhở:
“Trông cô không phải người bản địa, nếu muốn thuê phòng thì nên tìm chỗ khác, đừng để bị Lý Tam gạt. Mấy hôm trước nơi này vừa xảy ra chuyện lớn, đám gian tế nước địch bị bắt ngay tại đây, thật không yên ổn...”
“Gian tế? Bắt mấy người?” Hoa Thanh Nguyệt vội vàng hỏi.
“Chắc là bốn người, một nữ nhân, một đứa nhỏ, hai nam tử.”
Thân thể Hoa Thanh Nguyệt loạng choạng, suýt đứng không vững, lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi lạnh. “Ai bắt họ đi?”
“Không rõ, chỉ nghe nói là đại nhân triều đình, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, đưa đi biệt viện.”
“Không phải họ... nhất định không phải họ.” Hoa Thanh Nguyệt không ngừng tự trấn an.
Nàng một mạch chạy tới cổng thành, nhìn những người xung quanh đang bàn tán sôi nổi bên các bức họa treo.
Trên bức họa kia rõ ràng chính là Thanh Dương và hai người khác, thêm một người xa lạ, có lẽ là ân nhân mà Hoàn Khiêm Chu từng nhắc tới.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng gió gào rít dữ dội, ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “ong” — cả đầu óc lập tức trống rỗng như bị thổi trắng.
Hai tay nàng chống lên cửa thành thật lâu, lòng như rơi vào hầm băng, đến cả hô hấp cũng như bị bóp nghẹt, tưởng chừng không thể sống nổi. Không kịp đợi nàng định thần, xe ngựa đã theo lối tắt chạy thẳng đến biệt viện.
Nếu nói trước đó nàng vẫn còn mang một chút hy vọng mỏng manh, thì giờ phút nhìn thấy Chương Tự và Phi Cửu đang đứng ở cổng, cả người liền chết lặng tại chỗ.
Xe ngựa phía sau Hoa Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ theo sát, mãi đến khi nàng bước qua cánh cổng biệt viện.
Mông thúc lo lắng lên tiếng:
“Công tử, Hoa cô nương đã vào.”
“Ừ, ta thấy rồi.” Hoàn Khiêm Chu nhíu mày, chăm chú nhìn về phía Phi Vũ Quân đang canh giữ ngoài viện.
Lục Diễm, hắn rốt cuộc vẫn không chịu buông tha nàng.
“Công tử, nếu không thì... chúng ta vẫn nên đi Lĩnh Nam thôi.”
Mông thúc thấp giọng khuyên can, sợ Hoàn Khiêm Chu mất khống chế mà xông vào:
“Chúng ta ít ra cũng đã bảo vệ nàng, Điện Soái chắc sẽ không truy cứu công tử.”
Hoàn Khiêm Chu hừ lạnh, lạnh nhạt nói:
“Hắn muốn trách thì cứ trách, đi thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt quỳ dưới đất, căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, nàng cố ép mình không nôn mửa, giọng lạnh lẽo hỏi:
“Thanh Dương và bọn họ đâu?”
Lục Diễm nửa nằm trên sập, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm, ánh nhìn âm trầm đầy sát ý, khiến người ta không đoán được giây tiếp theo sẽ bị lột da hay bẻ gân.
Nếu là người khác, hẳn đã sớm sợ hãi dập đầu cầu xin. Nhưng Hoa Thanh Nguyệt hiểu quá rõ, người này tâm tính như sắt, nếu hắn đã muốn giết, cầu xin cũng vô ích.
Trải qua một đêm tra tấn tàn độc, môi hắn đã đen sẫm, dính máu, giọng nói tựa như ác quỷ nơi địa ngục:
“Ba ngày sau mới xử, ngươi tìm họ... đến sớm đấy.”
Con ngươi nàng đột nhiên co rút:
“Bọn họ là người Tấn Quốc, khi nào lại thành gian tế nước địch? Điện Soái chỉ hươu bảo ngựa, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
“A~, nói vậy thì ngươi trời sinh là nữ nhân của ta, ngươi thông đồng người khác cũng khiến ta mở rộng tầm mắt. Không phải nói lưu luyến ta sao? Ngươi đây là lưu luyến ta nên dắt theo nam nhân khác tới tìm ta?”
Đúng lúc ấy, Phi Thập vào báo:
“Chủ tử, Hoàn đại nhân cầu kiến, nói chuyện lần này là do một mình hắn quyết định, không liên quan gì đến Hoa cô nương. Khẩn cầu chủ tử thả bọn họ, hắn nguyện chịu mọi trừng phạt.”
Hoa Thanh Nguyệt kinh ngạc, hắn tới lúc này làm gì?
“Cho hắn vào.” Lục Diễm nhếch môi cười lạnh.
“Ngươi muốn làm gì?” nàng nghi hoặc hỏi, “Ngươi có thể không tin, nhưng ta và hắn không có quan hệ gì, chỉ là tình cờ gặp nhau.”
Lục Diễm lập tức bật cười:
“Nguyên lai các ngươi không có quan hệ, vậy vừa hay, hắn chết rồi ngươi cũng không oán ta.”
“Ngươi...!”
Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, thị vệ đã bắt đầu hành động, nàng không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao ra.
“Hoàn công tử, đừng vào!”
Phía sau, Lục Diễm không biết đã đứng dậy từ khi nào, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm người vừa bước vào.
Hoàn Khiêm Chu dường như không nghe thấy lời nàng, chậm rãi tiến lên từng bước:
“Điện Soái, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là ta si tâm vọng tưởng, ái mộ Hoa cô nương, mong được cùng nàng bên nhau dài lâu.”
Hoa Thanh Nguyệt: “...”
Phi Vũ Quân đã rút đao, bao vây hắn vào giữa.
Nam tử mặc y phục trắng xanh đứng giữa đám người, không chút sợ hãi.
“Điện Soái, thiên hạ này nữ tử vô số, muốn làm phu nhân của ngài càng nhiều không đếm xuể. Nhưng Thanh Nguyệt là một nữ tử mệnh khổ, tổ mẫu ngài đã sớm có ý định gả nàng cho ta. Trong mắt Hoàn mỗ, nàng chính là thê tử của ta. Ngài không những giam giữ nàng, còn dùng thân nhân nàng để uy hiếp. Danh tướng lừng lẫy thiên hạ lại dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp một thư sinh như ta, Điện Soái, thiên hạ còn lẽ công bằng, chẳng lẽ ngài có thể bịt miệng thế gian?”
Chương Tự cau mày, định lên tiếng can ngăn.
Nhưng Lục Diễm đã nhanh hơn một bước, rút kiếm bên hông, lao thẳng tới Hoàn Khiêm Chu.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng chắn trước mặt hắn:
“Lục Diễm, đừng giết hắn, ta đi theo ngươi.”
Hoàn Khiêm Chu phản xạ theo bản năng, chắn nàng ra sau lưng:
“Thanh Nguyệt, ta sẽ dùng cách của ta để cứu nàng thoát khỏi khổ hải, nàng đừng sợ.”
“Hoàn công tử, mau rời đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Lục Diễm đã bị đẩy đến giới hạn. Những lời dịu dàng nhỏ nhẹ kia rơi vào tai hắn, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu.
Chương Tự âm thầm kêu không ổn.
Y chưa kịp ngăn cản, Lục Diễm đã đâm kiếm vào ngực Hoàn Khiêm Chu, rồi rút ra nhanh như chớp.
“Đi chết đi.”
Máu tươi phun trào.
Hoàn Khiêm Chu khẽ rên, xoay người dựa vào người Hoa Thanh Nguyệt:
“Thanh Nguyệt, ta không sao... ta nhất định sẽ cứu nàng...”
Nói xong, hắn ngã thẳng xuống đất.
Hoa Thanh Nguyệt định đỡ lấy, nhưng cổ tay lập tức bị người khác nắm chặt, kéo nàng vào một lồng ng.ực lạnh băng.
Hoàn Khiêm Chu ngã xuống, máu loang đỏ nền đất.
“Hoàn công tử!” Ngực Hoa Thanh Nguyệt như bị bóp nghẹt. Nàng hại chết hắn rồi. Một người ôn hòa, lễ độ, tương lai vô lượng như hắn, vậy mà lại ngã xuống ngay trước mặt nàng.
“Hoa Thanh Nguyệt, không được khóc. Nếu ngươi dám rơi một giọt lệ vì hắn, ta liền giết một người thân của ngươi.”
Lục Diễm gằn từng chữ, ép nàng quay đầu, không cho nàng nhìn người khác nam nhân nữa. Hắn mạnh mẽ kéo nàng vào phòng.
Nàng giãy giụa:
“Lục Diễm, ngươi điên rồi! Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!”
Tiếng mắng đầy tức giận bị cánh cửa đóng mạnh chặn lại, vùi sâu vào cổ họng, không thể thoát ra ngoài.
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 128
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...