Ra tới chính lộ, Lục Diễm ghé tai thì thầm với một tên thân binh vài câu, rồi lập tức chuyển hướng, rẽ sang một con đường khác.
Tấn Quốc, hoàng cung.
Tấn An Đế nằm trên giường, bên giường là một hàng dài người đang quỳ rạp, nước mắt ròng ròng.
“Hoàng huynh, nên lên đường rồi.”
Một bên, các vị hậu phi đang khóc lóc thê lương, ai nấy đều phẫn uất nhưng không dám cất lời, chỉ đành khóc càng thảm hơn nữa.
Sắc mặt Định Vương lạnh lùng, thấy Tấn An Đế mãi không chịu uống chén thuốc kia, liền cất giọng châm chọc:
“Ngươi đừng mơ tưởng cái tên Điện Soái kia sẽ đến cứu ngươi. Cho dù hắn biết hoàng thành có biến, thì từ biên quan tới kinh đô cũng xa tới cả ngàn dặm, có tâm cứu cũng bất lực.”
“Cho nên, hoàng huynh, tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn uống thuốc đi, khỏi phải để thần đệ ra tay, phá vỡ cái gọi là huynh đệ hòa khí.”
Ánh mắt Tấn An Đế khẽ động, ngữ điệu mơ hồ khó dò:
“Định Vương, đã đến bước hành thích quân vương, mà vẫn còn muốn giữ tiếng thơm huynh hữu đệ cung sao?”
Lời vừa dứt, trời dần sầm tối, mà sự kiên nhẫn của Định Vương cũng đã cạn kiệt.
Ông ta đảo mắt quét khắp gian phòng, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống người Nghi phi đang đứng hàng đầu:
“Nghi phi nương nương là người được hoàng huynh sủng ái nhất, cũng là người hưởng ân trạch nhiều nhất, vậy thì đoạn đường cuối này, liền phiền nương nương hầu hạ đi.”
Lục Nghi phi ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe không thể tin nổi mà nhìn hắn chằm chằm:
“Định Vương, ngươi… ngươi dám! —— Mẫu hậu! Phải, ta đi tìm mẫu hậu!”
Lục Diễm không có mặt, lúc này người duy nhất có thể cứu được Hoàng thượng cũng chỉ có Thái hậu. Lục Nghi phi nghĩ vậy liền toan xoay người chạy ra ngoài.
Thế nhưng, nàng ấy chưa kịp tới cửa đã bị thị vệ ngăn lại.
Định Vương đã mất hết kiên nhẫn.
“Tấn Quốc nếu giao vào tay đám ngu xuẩn như các ngươi, không diệt vong mới là lạ. Bổn vương hôm nay dám đứng ở đây, là bởi vì có mẫu hậu bày mưu đặt kế, nếu không bổn vương nào dám mưu phản?”
Tấn An Đế nghe xong, nét mặt không có biểu cảm gì, chỉ là tay nắm chặt góc chăn, khẽ run lên.
Lời Định Vương nói rõ ràng trắng trợn, tình thế đã đến mức này, cũng coi như cho mọi người một kết cục minh bạch.
Lục Nghi phi nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch dưới đất.
Nàng không dám tin, rõ ràng mấy ngày trước trong cung còn yên ổn, chỉ trong chớp mắt đã biến thành thế cục đảo điên.
Định Vương phất tay:
“Các ngươi, đỡ Nghi phi nương nương qua, hầu hạ hoàng đế uống xong chén thuốc cuối cùng.”
Vài thị vệ lĩnh mệnh, liền chuẩn bị áp giải Nghi phi tới bên giường.
Các hậu phi khác trao đổi ánh mắt, nhưng không ai dám mở miệng. Giờ này mà đắc tội với Định Vương, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bọn họ đều cúi đầu, giả như không thấy.
Lục Nghi phi để tránh bị động chạm, lui dần về sau, thối lui đến tận ngưỡng cửa không còn đường lui nữa, mới lớn tiếng hô lên:
“Đừng đụng vào ta! Ta tự đi!”
Thị vệ nhìn sang Định Vương, thấy ông ta khẽ gật đầu, liền thu tay lui sang hai bên.
Lục Nghi phi gian nan đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía Tấn An Đế.
“Tri Nghi, đừng khóc. Một ngày như vậy, cuối cùng cũng sẽ đến thôi.”
Không nói còn đỡ, vừa nghe câu ấy, Lục Nghi phi lập tức khóc càng thảm thiết.
Tấn An Đế khẽ cười khổ: “Sớm biết thế này, năm xưa liền không nên cưới nàng vào cung. Là trẫm chậm trễ nàng cả đời, cũng chậm trễ các nàng khác cả đời.”
Lục Nghi phi lắc đầu liên tục, khóc như hoa lê dính mưa: “Không, thần thiếp chưa từng hối hận quen biết Hoàng thượng, cũng chưa từng hối hận tiến cung. Đều là lỗi của thần thiếp, bao năm qua không thể sinh cho Hoàng thượng một đứa con, đều là thần thiếp không tốt...”
Hai người đang nghẹn ngào nói, thì phía sau bỗng có một nội thị hét thảm một tiếng —— “A!”
Ngay sau đó ngã xuống đất, co giật vài cái rồi bất động.
Định Vương ung dung rút kiếm, nhìn máu tươi vẫn còn nhỏ giọt trên lưỡi kiếm, dịu giọng nói:
“Các ngươi cứ tiếp tục đi. Dù sao ta giết người đã quen. Nếu còn chưa chịu uống thuốc, ta liền giết thêm một người.”
Ông ta duỗi tay chỉ:
“Trong phòng này tổng cộng hai mươi bảy người, đủ cho các ngươi chậm rãi giằng co.”
Nói rồi, sau lưng có thị vệ bưng ghế tới đặt sau hắn, để ông ta ung dung ngồi ở giữa đại điện.
Tấn An Đế che miệng ho mấy tiếng, bảo Lục Nghi phi bưng thuốc tới.
“Không cần, Hoàng thượng…”
“Đưa trẫm.”
Lục Nghi phi không dám cãi lời, tay run rẩy dâng chén thuốc qua.
Định Vương thấy hắn cầm lấy chén thuốc, tâm trạng cũng tốt lên nhiều phần.
Tấn An Đế đưa chén tới miệng, nhưng đến sát mép lại nghiêng sang một bên.
Sắc mặt Định Vương lập tức thay đổi.
Tấn An Đế khẽ cười: “Trẫm nhớ lúc hoàng đệ còn nhỏ, mỗi lần sinh bệnh uống thuốc đều chơi trò này. Lúc ấy đều là trẫm đến cung mẫu hậu lấy đường hống nửa canh giờ mới chịu uống. Không ngờ giờ lại tới lượt ngươi đứng nhìn trẫm uống.”
Lời này vừa ra, đại điện lặng như tờ.
Một lúc sau, khóe miệng Định Vương nhếch lên nụ cười khổ:
“Hoàng huynh, chúng ta đều là huyết mạch hoàng tộc, có những chuyện một khi bắt đầu thì không thể quay đầu được…”
Tấn An Đế cắt lời:
“Trẫm biết. Nói mấy lời ấy cũng không phải cầu ngươi hối cải hay tha thứ ai.”
Ánh mắt hắn quét về đám hậu phi đang khóc sướt mướt bên cạnh:
“Chén thuốc này trẫm uống không sao, nhưng hoàng đệ nếu còn một chút tình huynh đệ, thì hãy để những người này nếu ai muốn rời đi, ngươi chớ làm khó dễ, thả các nàng đi.”
Định Vương ngẩn ra, cứ tưởng hắn muốn mềm lòng khuyên ngăn, không ngờ lại chỉ là vì giải vây cho đám nữ nhân. Nghĩ vậy, ông ta liền gật đầu:
“Được.”
Tấn An Đế chống người ngồi dậy, Lục Nghi phi vội vàng lau nước mắt đỡ lấy hắn.
“Các ngươi nghe rõ chưa? Ra khỏi cánh cửa này, các ngươi không còn là cung phi nữa, cũng không cần phải thủ tiết hay túc trực linh cữu. Đây coi như là trẫm bù đắp cho các ngươi những năm tháng thiệt thòi.”
Định Vương cũng hùa theo:
“Ta đếm tới năm. Trong các ngươi nếu ai muốn đi, bổn vương tuyệt không làm khó, sau này cũng sẽ không truy cứu.”
Lời vừa nói ra, tiếng khóc lập tức lắng xuống, mọi người đều dỏng tai nghe ngóng.
“Một.”
Có người rụt rè đứng dậy, run run rời khỏi phòng.
“Hai.”
Thấy nàng bình yên rời khỏi tầm mắt, những người còn lại cũng không dám chần chừ, lần lượt đứng dậy chạy ra ngoài.
Chưa đếm đến “năm”, trong điện chỉ còn lại Hoàng hậu và Nghi phi.
Hoàng hậu vướng thân phận, không thể đi.
Nghi phi lòng lo cho Hoàng thượng, càng không muốn rời.
Tấn An Đế nhìn hai người một lượt.
Hoàng hậu quỳ gối hành lễ:
“Hoàng thượng, thần thiếp không đi. Xin để thần thiếp bầu bạn cùng ngài.”
Lục Nghi phi cũng quỳ xuống:
“Thần thiếp cũng không đi. Trước kia Hoàng thượng từng nói, ngài đi đâu, thần thiếp theo đó. Hoàng thượng chớ nên nuốt lời.”
Tấn An Đế mím môi khô nứt, cười khổ:
“Các ngươi… cần gì phải vậy?”
Hai người nhìn nhau, đồng thanh thưa:
“Thần thiếp cam nguyện đi theo Hoàng thượng, không một lời oán thán.”
Định Vương vỗ tay cười:
“Thật là một màn cảm động. Yên tâm, chờ hoàng huynh đi rồi, ta sẽ hợp táng các ngươi cùng nhau, để đời đời kiếp kiếp được bầu bạn.”
“Tốt, thần đệ đã nói, mời hoàng huynh dùng dược.”
“Được.”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Tấn An Đế cuối cùng liếc nhìn hai người, nâng chén thuốc lên — lần này chưa kịp chạm miệng.
———— Một mũi tên xé gió mà đến, trực tiếp bắn vỡ chén sứ trong tay hắn.
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 179
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...