Cách đó không xa, Phi Cửu nghe đến lời này, thân hình nhỏ bé không khỏi khẽ run lên một chút.
Vốn còn đang thầm mừng chủ tử cùng phu nhân cuối cùng cũng hoà thuận ở chung, nghĩ bụng nếu bọn họ hoà hảo rồi thì những kẻ hạ nhân như mình về sau cũng có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.
Y đang định sau ca canh gác đêm nay sẽ đi tìm Phi Thập để chia sẻ tin tức tốt này, lại không ngờ trong nháy mắt kế tiếp lại nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng xoay sang một hướng... có chút khó nói thành lời.
Đợi đến khi nghe rõ nội dung nam nữ bên trong đang bàn, y theo bản năng rùng mình vài cái, rồi lặng lẽ trượt xa khỏi viện tới mấy trăm bước.
“Hoa Thanh Nguyệt.”
Lục Diễm vốn còn đang trông đợi nàng sẽ thẹn thùng né tránh, hoặc tức giận cự tuyệt, dẫu sao cũng không thể là đi gọi một nam nhân khác đến đút thuốc cho hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Đặc biệt là giọng điệu gọi thẳng tên nàng, ở chữ cuối đã nặng nề hơn vài phần, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cả người thoáng chốc liền khôi phục dáng vẻ uy nghiêm lẫm liệt, khiến người khác không dám khinh nhờn.
Hoa Thanh Nguyệt chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Người trên giường nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt toàn là bất mãn. Xem ra hắn chịu thiệt rồi.
Trong lòng nàng lại bất ngờ dâng lên chút khoái ý nho nhỏ, như thể đang âm thầm trả đũa.
Lục Diễm liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó giãy giụa muốn ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt cứng cỏi:
“Phu nhân nếu không muốn giúp, vi phu cũng không bắt buộc, vẫn là chính mình tự động thủ vậy.”
Hoa Thanh Nguyệt hơi ngẩn ra, không ngờ hắn bỗng trở nên dễ nói chuyện như vậy. Dù sao chỉ cần hắn chịu uống thuốc là được, nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa chén thuốc tới:
“Uống đi.”
Nhưng giãy giụa nửa ngày, hắn vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Quần áo trên người hắn do mấy động tác vừa rồi mà đã hơi mở ra, lộ ra một mảng lớn màu máu, chỗ miệng vết thương vốn đã được băng bó kỹ, giờ lại thấm ra những vết đỏ, thảm trạng của hắn khủng khiếp thế nào nàng không phải chưa từng nhìn thấy.
Cảnh tượng tối qua hắn chịu đựng để xử lý vết thương hiện rõ mồn một trong đầu nàng. Nhưng rất nhanh, Hoa Thanh Nguyệt liền cố đè nén mọi cảm xúc, hắn là chiến thần của Đại Tấn, sao có thể yếu đuối đến thế. Huống hồ, hắn chỉ cần hạ một mệnh lệnh, đã có vô số người vì hắn mà xông pha, cần gì nàng phải đau lòng thay?
Mọi thay đổi trên gương mặt nàng đều rơi vào mắt Lục Diễm.
Hắn kéo áo lại, nhàn nhạt nói:
“Những vết thương này... làm nàng sợ sao?”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ run mắt, cố nén xuống cảm xúc:
“Không có.”
“Vậy thì tốt.” Hắn gật đầu, lại tiếp lời: “Ta thử động một chút.”
Hắn nửa ngồi dậy, cố nâng tay để lấy chén thuốc, nhưng mới nâng được nửa chừng đã buông xuống.
Lục Diễm ngượng ngùng nhìn nàng, khẽ nói:
“Vốn dĩ thương thế hồi phục không tệ, chẳng qua mấy ngày liền nằm đè lên, giờ lại không cử động nổi.”
Không đợi nàng mở miệng, hắn lại nói tiếp:
“Ta thử thêm lần nữa.”
Kết quả vẫn như cũ, tay không nâng nổi. Nam nhân kia lại rên khẽ một tiếng, vẻ mặt ủy khuất:
“Đau quá...”
Hoa Thanh Nguyệt đứng dậy:
“Ta đi tìm Chương viện trưởng.”
Vừa bước ra đến cửa, đã có người cung kính thông báo:
“Nghi phi đột nhiên đau bụng dữ dội, Chương viện trưởng đã bị gọi vào cung, nếu cần thiết thì để ta lập tức cho người đi mời.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng Lục Diễm lại mở miệng trước:
“Bọn họ nửa đêm đến mời Chương Tự, có vẻ tình huống Nghi phi thực sự nghiêm trọng. Không cần gọi, đợi y xong việc tự nhiên sẽ ra.”
Nàng cũng không nói thêm, chỉ xoay người trở lại, mắt dừng trên chén thuốc đen đặc, thoáng trầm tư.
Vừa đến gần giường đã nghe thấy Lục Diễm nói:
“Đêm đã khuya, Thanh Nguyệt nếu mệt thì đi nghỉ trước, ta đợi thêm lát nữa là có thể tự mình uống.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ôm lấy chỗ thương nặng nhất, thở dài:
“Nàng về đi, về sau nếu nàng không muốn làm gì, ta cũng sẽ không ép buộc nữa.”
Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt vốn luôn bức người cũng dần thu lại:
“Hôm qua dẫu không phải nàng, ta cũng sẽ ra tay cứu. Vì vậy, nàng không cần vì chuyện đó mà mang gánh nặng trong lòng.”
Thái dương Hoa Thanh Nguyệt nhảy lên thình thịch.
“Đừng cử động, cũng đừng nói nữa. Há miệng.”
Sắc mặt Lục Diễm đã trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi, nàng nhìn mà không đành lòng kéo dài thêm.
Chỉ đành nghiến răng, bưng chén thuốc ngồi xuống bên cạnh.
Lục Diễm nhìn chiếc muỗng gần trong gang tấc, cười khẽ:
“Đa tạ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Hoa Thanh Nguyệt luôn cảm thấy mình như vừa bước vào cái bẫy, mà còn là cam tâm tình nguyện.
Cũng may hắn không tiếp tục giở trò, ngoan ngoãn nằm đó, phối hợp vô cùng, như thể đang được đút sơn hào hải vị.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu sau mới khẽ hỏi:
“Thanh Nguyệt, nàng chẳng phải không muốn ở lại kinh đô sao?”
Cả người Hoa Thanh Nguyệt cứng đờ, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đút thuốc.
Hắn lại nói:
“Chờ ta xử lý xong mọi chuyện trong tay, nàng muốn đi đâu, ta đều đi cùng.”
Lần này hắn đã hạ quyết tâm, nếu nàng không muốn ở lại, thì hắn sẽ cùng nàng đi đến nơi nàng mong muốn, làm điều nàng khát khao.
Hoa Thanh Nguyệt cố ý làm ngơ ánh mắt nóng bỏng của hắn, cùng với hơi thở ngày càng quấn lấy mình.
Thấy thời cơ đã đến, hắn bèn nắm lấy tay nàng:
“Thanh Nguyệt...”
Tay nàng run lên, nửa muỗng thuốc đổ lên người hắn, nàng luống cuống lấy khăn lau, lại nghe hắn rên một tiếng đau đớn.
Thanh âm kia, nghe như thật sự vô cùng thống khổ.
Hoa Thanh Nguyệt mặt biến sắc, vội vàng hỏi:
“Sao thế? Có phải chạm vào miệng vết thương rồi không?”
Lục Diễm cuộn người lại, không nói lời nào, bộ dạng còn thống khổ hơn cả lúc mới bị thương.
Nàng vội buông chén thuốc, nghiêm túc hẳn lên:
“Xin lỗi, ta không cố ý! Mau để ta xem nào!”
Vừa nghiêng người đến, đã thấy hắn cởi áo trong.
Hoa Thanh Nguyệt: “...”
“Muốn xem thì xem đi. Thuốc đã uống xong, thuận tiện bôi thêm ít thuốc, Chương Tự không có ở đây, còn phải phiền đến nàng rồi.”
Nàng không muốn dây dưa thêm, lập tức đi lấy bình thuốc.
Không dám nhìn lung tung, nàng chỉ chăm chú vào vết thương, thoa thuốc cẩn thận, sau đó theo lời hắn chỉ đạo mà băng bó lại.
Chờ mọi việc hoàn tất, trời đã đêm khuya.
Rõ ràng là việc chỉ cần vài phút, vậy mà bị hắn kéo dài cả mấy canh giờ.
“Xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Lục Diễm ho khẽ vài tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, lại được một tấc muốn tiến một thước:
“Thanh Nguyệt, Chương Tự không ở đây, nếu đêm nay ta đau quá... có thể gọi nàng được không?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 187
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...