Mãi đến khi cửa thành “ầm” một tiếng đóng chặt lại, sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt mới thoáng buông lỏng, cười nhạt nói:
“Vật trọng yếu như vậy, ta sao có thể lúc nào cũng mang theo bên người chứ?”
“Hoa Thanh Nguyệt, ngươi tốt nhất đừng giở trò!”
Như Thư cau mày, mắt đầy giận dữ trừng nàng.
“Vòng tay kia ngươi giấu ở đâu?”
Sắc mặt Như Thư xanh mét, giọng nói rét lạnh đến không mang theo lấy một tia độ ấm, ánh mắt hồ nghi gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt.
Phía sau đám hắc y nhân cũng đã âm thầm đặt tay lên chuôi đao, chỉ chờ ra lệnh là động thủ.
Thì ra là vì chiếc vòng tay kia.
Là chiếc vòng tay mà Lục Diễm từng đưa cho nàng? Sau khi tỉnh lại từ biệt viện hôm ấy thì cũng không thấy đâu nữa, nghĩ đến là lúc bị nhốt trong địa lao đã không mang theo ra được.
Nhưng nàng ta cần chiếc vòng tay đó để làm gì?
Xem bộ dáng nàng ta hiện tại cũng chẳng giống như vì đó là đồ của Lục Diễm nên mới liều lĩnh mạo hiểm.
Liên tưởng đến trước đó ánh mắt của Bình Chương khi nhìn vào chiếc vòng ngọc kia, nàng càng thêm khẳng định vật kia tuyệt không phải vật tầm thường, rất có khả năng liên quan đến những biến động mấy ngày nay ở kinh thành.
Nơi đây, nàng từng lui tới không dưới vài lần, trước kia đông đúc chen chúc, náo nhiệt phi phàm.
Thế mà giờ đây, chưa qua bao lâu, lại trở nên hoang lạnh tiêu điều đến vậy.
Cửa thành giờ đã đóng chặt, trên đường chỉ còn vài tiểu thương cố gắng mở cửa đón khách, ngoài ra hầu hết đều đóng cửa im ỉm. Người đi đường thì lác đác vài bóng, ai nấy đều cúi đầu bước vội, không dám ngẩng đầu nhìn quanh.
...
“Đi nhanh lên! Quan binh đang lùng bắt khắp nơi đấy, ngươi còn dám đứng đó ngó nghiêng, không muốn sống nữa à?”
“Ta chỉ muốn nhìn xem có phải là Phi Vũ Quân hay không, có phải Điện Soái đã trở về rồi không.”
“Không phải đâu, áo giáp của Phi Vũ Quân đâu có kiểu đó, nếu mà hắn thật sự trở về thì tốt biết mấy, thật sự là ngày tháng tốt lành rồi.”
“Nói nhỏ thôi, đi, đi mau...”
...
Vài bá tánh thì thầm bàn tán, rồi lại vội vàng rời đi.
Chờ nàng từ cơn kinh ngạc lấy lại tinh thần, cũng đại khái hiểu được tình thế trước mắt. Như Thư đứng ngay trước mặt nàng, giọng lạnh như băng:
“Ngươi tốt nhất là nhanh chóng giao ra.”
“Đi thôi, ta đưa các ngươi đến lấy.”
Hoa Thanh Nguyệt không chần chờ, lập tức dẫn đám người quay về Nam Phố.
Nàng lục tung khắp nơi trong phòng ngủ, cuối cùng tìm được mấy chiếc vòng tay rẻ tiền trên bàn trang điểm.
“Này, Như Thư quận chúa, ta chỉ có chừng này, muốn cái nào thì chọn.”
Mọi người: “...”
Ánh mắt Như Thư dừng lại trên những chiếc vòng tay thô t.ục ấy, sắc mặt lập tức đại biến, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên, toàn bộ không khí trong sân lập tức trở nên áp lực, ngưng trọng.
“Không thích sao? Vậy ở Cần Vụ Viện còn một ít nữa, ngươi muốn thì ta lại đi lấy về?” Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục cười cợt, giọng không chút kiêng dè.
Lời này rốt cuộc cũng chọc giận Như Thư, giây phút cuối cùng của kiên nhẫn cũng bị rút sạch, lửa giận ngút trời bốc lên, nàng ta vung tay tát một cái mạnh như trời giáng:
“Tiện nhân! Ngươi thật sự cho rằng ta rảnh rỗi đến mức có thể theo ngươi chơi trò mèo vờn chuột sao?!”
Hoa Thanh Nguyệt lảo đảo lùi lại mấy bước, nhưng lại ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Chỉ có từng ấy vòng tay, quận chúa người đã lục soát khắp nơi, còn không tin sao?”
“Ngươi có phải thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi?!”
“Giết ta thì cũng chỉ có mấy cái vòng tay này thôi, quận chúa thích thì cứ lấy, không cần thì ta cũng hết cách.”
Nàng ra vẻ chẳng biết gì, tiếp tục giả ngốc.
Dù Lục Diễm có điên đến mấy thì cũng là người có sức ảnh hưởng lớn trong Tấn Quốc. Tuy nàng chưa rõ những kẻ này rốt cuộc định làm gì, nhưng có thể đoán được chiếc vòng tay ấy tuyệt đối không thể để bọn họ lấy được.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhắm mắt, bên tai toàn là tiếng Như Thư mắng chửi giận dữ, kèm theo tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
“Ta muốn ngươi chết!”
Hàn quang lấp loáng kèm theo cơn gió lạnh vụt qua, Hoa Thanh Nguyệt chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh.
Chết cũng tốt.
Chết rồi thì được tự do.
Không còn phải sống mãi trong địa lao không ánh mặt trời, cũng chẳng còn bị xiềng xích khóa lại từng ngày từng đêm!
—— Chính lúc đó.
Một người vội vã xông vào, chính là Hoàn Khiêm Chu, hắn lớn tiếng quát:
“Quận chúa, đao hạ lưu nhân!”
“Vương gia có lệnh, toàn bộ gia quyến võ tướng trong kinh đều phải áp giải đến Định Vương phủ, nàng là thê thiếp của Điện Soái, tất nhiên cũng nằm trong số đó.”
Như Thư nghi hoặc liếc mắt nhìn Hoàn Khiêm Chu.
“Nếu quận chúa không tin, có thể đích thân đến hỏi, hiện tại thân nhân các võ tướng đều đã ở trong Định Vương phủ. Nếu quận chúa còn không mau đem người đi, e là sẽ trễ mất việc lớn.”
Như Thư hít sâu một hơi, lại đưa mũi kiếm dí sát Hoa Thanh Nguyệt.
Hoàn Khiêm Chu lo lắng, theo bản năng giơ tay ra ngăn lại:
“Quận chúa, là ý chỉ của Vương gia...”
Như Thư vung tay áo:
“Nếu là ý chỉ của phụ thân ta, tất nhiên ta sẽ nghe theo.”
“Nhưng nữ nhân này thật sự khiến người giận dữ, dám trêu chọc ta, nếu không cho nàng chịu chút khổ sở, khó mà hả giận trong lòng ta.”
Hoàn Khiêm Chu bật cười, “Chuyện đó thì dễ thôi. Chờ Định Vương đăng cơ xong, những kẻ như nàng xử trí thế nào chẳng phải chỉ cần một câu nói của quận chúa là xong.”
Hắn chuyển giọng:
“Chỉ là lúc này mấu chốt, nếu có bất kỳ lực lượng vũ trang nào tiến vào, kết cục đều khó lường. Đây cũng là điều Vương gia băn khoăn. Cho nên mới gấp rút sai người gom hết thân nhân các võ tướng lại, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, có những người này trong tay, bọn chúng cũng phải dè chừng mà không dám manh động.”
Như Thư trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nở nụ cười lạnh:
“Hoàn lang quân lúc trước còn tỏ vẻ che chở cho tiện nhân này, chẳng lẽ là giả mạo ý chỉ phụ thân ta, muốn cứu người trong lòng rời đi?”
Gương mặt mảnh khảnh của Hoàn Khiêm Chu vẫn giữ vẻ mềm mỏng, khiêm tốn.
“Quận chúa, ta đã nói đây là ý của Định Vương, thời gian cấp bách, có nói thêm cũng vô ích, người cứ đi hỏi là rõ. Nếu không phải, ngài muốn xử trí thế nào cũng chưa muộn.”
“Tính mạng ngươi lớn, ta cho ngươi sống thêm mấy ngày nữa. Người đâu, đem nàng áp giải đi, buộc vào sau xe ngựa của ta!”
...
Lúc này, Lục Lê vội vã xông vào, đóng cửa viện thật chặt, lập tức nói:
“Phụ thân, mẫu thân! Tin tức từ biên quan vừa truyền về, đại ca đã đến biên ải, hiện đang giao chiến kịch liệt với quân địch, tạm thời không thể phân thân trở về kinh thành. Bọn họ… muốn động thủ rồi!”
Lục Tam gia cùng Ngô thị gần như đồng loạt đứng dậy, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Lục Lê đem toàn bộ chuyện hôm nay nghe được từ Định Vương nói ra, mấy ngày nay hắn cũng đã bỏ nhiều công sức, mới có thể khiến vợ chồng Định Vương tín nhiệm hơn vài phần.
Những việc lớn nhỏ gần đây, Lục Lê đều tham dự, nay những phụ tá thân cận của Định Vương đều ám chỉ “thời cơ đã đến”.
Tuy không nói rõ là thời cơ gì, nhưng hắn hiểu — đêm nay, bọn họ sẽ đánh vào hoàng thành.
“Thật sự đêm nay hành động? Còn Phi Vũ Quân thì sao?” Ngô thị lo lắng hỏi.
“Mẫu thân yên tâm, quân Phi Vũ Quân vốn chỉ có một bộ phận nhỏ là quân tinh nhuệ. Hiện giờ các võ tướng đều bị giữ lại trong Định Vương phủ, triều đình phần lớn đại thần đều đã quy phục nhạc phụ. Dù Phi Vũ Quân có trở về cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
“Phụ thân, mẫu thân, Thái y nói Thánh Thượng e là không qua khỏi đêm nay. Đêm nay, người trong nhà chúng ta — bao gồm cả Lục muội — đều phải ở yên trong phòng, tuyệt đối không được ra ngoài. Kinh thành này, đêm nay sẽ đổi trời đổi đất.”
Ngô thị và Lục Tam gia nhìn nhau, trong mắt lộ ra chút do dự.
Ngô thị hỏi:
“Còn tổ mẫu ngươi thì sao...?”
“Phụ thân, tổ mẫu và mấy người trong viện quá cứng đầu, cứ để họ ở trong phủ học một chút lễ nghĩa của Vương phủ đi. Với thể diện của ta, người ta sẽ không làm gì họ.”
Ngô thị cười run cả người, nắm chặt tay Lục Lê:
“Con à, ngày lành của Tam phòng chúng ta sắp đến rồi!”
“Quan nhân, ông nghe chưa? Ta đã nói con đường này không sai, giờ là lúc cho bọn họ thấy rốt cuộc ai mới là trụ cột trong nhà này.”
Trái ngược với sự kích động của Ngô thị, Lục Tam gia lại tỏ ra trấn định hơn nhiều.
“Phụ thân.” Lục Lê quay sang nhìn ông, hỏi khẽ:
“Phụ thân cảm thấy... có vấn đề gì chăng?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 174
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...