Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười, không đáp.
Ngô thị nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, vỗ vỗ, nói: “Hoa nha đầu, lát nữa chúng ta phải kính ngươi một ly mới được.” Trên mặt bà ta mang theo dáng vẻ thương yêu của bậc trưởng bối: “Mau vào đi thôi.”
Bình Chương hừ lạnh một tiếng, kéo tay nàng đi thẳng về phía hàng ghế của nữ quyến.
Ngô thị nhìn bóng dáng họ rời đi, ánh mắt lại chuyển sang người Ninh Tuy, trong lòng thầm rủa một câu:
Có phải lúc nào cũng cao ngạo vậy sao? Hiện giờ con trai ta cưới chính là công chúa tương lai, còn con trai ngươi thì sao, cưới một nữ tử nhà thương nhân sa sút. Hoàng thượng bệnh nặng, cái cây cổ thụ nhà ngươi chẳng mấy chốc cũng đổ. Phong thủy luân chuyển, lần này đến lượt tam phòng chúng ta.
Nghĩ đến ngày đó sắp đến, Ngô thị càng nghĩ càng cảm thấy khoái trá, lắc mông đi tiếp khách với dáng vẻ đắc ý.
Giờ đây bà ta đã bám được vào Định Vương phủ, trong yến hội hôm nay, hễ là người có chút danh tiếng và thể diện đều đến đủ. Kể cả những người không có mặt ở kinh thành cũng sớm gửi lễ vật tới.
Có thể nói, tam phòng nhà họ Lục lần này thật sự một bước lên mây.
Yến tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, khách khứa nói chuyện rôm rả, nhưng ngay khi Hoa Thanh Nguyệt cùng Bình Chương bước vào, lập tức mọi người im bặt. Không ít ánh mắt vô tình hay cố ý đều hướng về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Tựa hồ như yếu đuối, nhưng lại có thể khiến Lục Diễm bỏ cả quận chúa. Nếu đổi lại là người khác thì cũng thôi, nhưng hắn là Tấn Quốc Điện Soái, kẻ giết người như ngóe, từ trước đến nay chưa từng gần nữ sắc.
Vậy mà từ tiểu thiếp nâng nàng thành chính thê, chưa đầy nửa năm đã cưới vào phủ.
Nghĩ đến đây, sự tò mò dành cho Hoa Thanh Nguyệt trong lòng các nữ quyến lại càng dâng cao.
“Thanh Nguyệt, mau lại đây! Lại đây chỗ tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn xem con thế nào.”
Hoa Thanh Nguyệt vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Lục lão phu nhân ngồi ở vị trí trên cao, đang vẫy tay gọi nàng.
Ninh Tuy quay đầu sang một bên, thậm chí không buồn nhìn.
Ngực Hoa Thanh Nguyệt bỗng nóng lên, không hề do dự, lập tức bước nhanh về phía trước, giòn giã gọi một tiếng: “Tổ mẫu!”
Lục lão phu nhân âu yếm nắm lấy tay nàng, ánh mắt chất chứa lo lắng không giấu được, nghiêng đầu lau nước mắt. Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, thần sắc đã khôi phục như thường.
Một bên, Hạ ma ma liền nói: “Hoa cô nương, lão phu nhân ở trong chùa luôn canh cánh trong lòng chuyện của cô nương, bà nhớ ngươi lắm. Nào, lại gần để lão phu nhân nhìn rõ, giải bớt nỗi tương tư của người già.”
Ngực Hoa Thanh Nguyệt lại một trận ấm áp, tiến lên vài bước, để bà nhìn rõ mặt mình: “Tổ mẫu, Thanh Nguyệt vẫn ổn, cũng rất nhớ người.”
Một số lời không tiện nói trong trường hợp này, Lục lão phu nhân khi ôm lấy nàng liền khẽ thì thầm: “Tổ mẫu cũng đang nghĩ cách, Thanh Nguyệt đừng sốt ruột.”
————
Cách đó không xa, Lục Tri Ninh nghiêng đầu hừ lạnh, quay sang Lục Tri Ngữ bên cạnh nói:
“Tổ mẫu đúng là hồ đồ thật rồi, không thương cháu ruột, lại đi thương người ngoài. Ta thì thôi, dù sao từ nhỏ cũng chẳng được bà yêu thích, đã quen rồi. Nhưng ngũ tỷ tỷ lúc trước đi Triều Huy Đường chẳng phải rất hiếu thuận với bà sao, sao chưa từng thấy tổ mẫu nhớ thương đến phát khóc?”
Lục Tri Ngữ hơi dịch người, chẳng buồn đáp lại.
Thấy nàng áy không phản ứng, Lục Tri Ninh cũng không tự tìm mất mặt, nhớ tới sáng sớm bị Ngô thị dặn dò kỹ càng rằng hôm nay không được gây chuyện, đại ca thành thân là đại sự, tuyệt không thể có chút sơ suất nào, nàng ta đành ngậm miệng, lẳng lặng ngồi uống trà.
————
Lục lão phu nhân lại kéo Hoa Thanh Nguyệt hỏi han hồi lâu, nàng vừa định lên tiếng, đã bị Bình Chương lôi kéo: “Thanh Nguyệt, mau về chỗ ngồi.”
Tổ mẫu vỗ tay nàng: “Đi đi, hôm nay đừng nghĩ gì hết, cứ vui vẻ chơi là được.”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu.
Trong bữa tiệc, rượu ngon thức ăn mỹ vị, tiếng đàn tiếng sáo du dương, không khí vì mấy người bên tam phòng lần lượt kính rượu mà dần trở nên thân mật, hòa thuận.
Mỗi lần dọn món mới, Bình Chương đều giới thiệu cho Hoa Thanh Nguyệt, tự mình chọn một miếng, rồi cũng gắp cho nàng một phần.
Cuối cùng, thấy nàng ăn xong, nàng ta rót một ly sơn gian bạch cho mình, nói: “Thanh Nguyệt, mấy hôm trước ta vì chuyện lặt vặt mà nói những lời không nên, ngươi đừng để trong lòng.”
Nói xong, nàng ta ngửa đầu uống cạn một hơi.
“Bình Chương, ta chưa bao giờ trách ngươi.”
Vừa dứt lời, Bình Chương lại cầm vò rượu rót thêm một ly, rồi thuận tay rót đầy ly của Hoa Thanh Nguyệt: “Ngươi không trách là vì ngươi tốt tính, nhưng ở Lĩnh Nam chúng ta, đã sai thì phải tự phạt ba ly. Ta làm trước.”
Vừa nói dứt lời, ba ly rượu đã trôi xuống bụng, Hoa Thanh Nguyệt muốn ngăn cũng không kịp.
Tiếp đó nàng ta lại nói: “Chuyện trước kia, tốt hay xấu đều đã qua, hôm nay là ngày vui, tới, chúng ta không say không về.”
“Cái này… ta chỉ từng uống rượu hoa quả.”
Rượu hoa quả ngọt lành, uống nhiều cũng không say, nhưng sơn gian bạch thì là rượu mạnh. Hoa Thanh Nguyệt hơi do dự, nhìn ly rượu…
“Ngươi yên tâm, sơn gian bạch này không khiến người ta say đâu.”
Nói rồi lại uống thêm vài ly, vừa uống vừa vỗ ngực: “Thanh Nguyệt, người ta nói rượu có thể giải ngàn sầu, thử xem.”
“Ngươi uống với ta đi.” Bình Chương ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ta đã xin biểu ca ngươi cho phép rồi, hôm nay ngươi là người của ta, mặc kệ thế nào, cũng phải uống với ta vài ly.”
Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy chén, nhẹ nhàng cụng ly: “Được.”
“Ngươi nếm thử đi, rượu này thấm lạnh, mùi hương trong trẻo thanh tao, uống rất ngon.”
Hoa Thanh Nguyệt nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng ta. Người ta đều nói sơn gian bạch nặng mùi, nhưng không chịu nổi ánh mắt chờ mong của Bình Chương, nàng đành uống cạn một hơi.
Quả thực như lời nàng nói, lúc đầu thấm lạnh, nhưng ngay sau đó là nóng rát và cay xé, nàng khó chịu đến mức phải thổi hơi: “Chỗ nào thanh tao với thơm chứ, cay chết mất!”
Bình Chương lại rót thêm cho nàng một ly: “Lần đầu tiên uống ai cũng vậy cả, uống vài lần sẽ cảm nhận được cái tinh túy trong vị cay ấy.”
“Ly rượu này, ta kính ngươi, tiểu biểu tẩu.” Bình Chương đã có chút ngà ngà, nâng ly chạm vào.
Hoa Thanh Nguyệt vội nhìn xung quanh, cuống quít che miệng nàng: “Bình Chương, ngươi đừng uống nữa, say rồi.”
“Ta không uống thì ngươi uống.”
May mắn là trong đại sảnh ai nấy đều đang trò chuyện, có người say rồi bắt đầu bàn chuyện chính sự, nên chẳng ai chú ý tới hai người các nàng.
Lúc này tại bàn tiệc nam tân, Lục Diễm vừa thu ánh mắt về từ một nơi nào đó.
Bên cạnh, Tần Hoài cười đầy hàm ý sâu xa: “Chậc chậc, nhìn ánh mắt của ngươi kìa, chẳng phải giống y như gã si tình trong thoại bản sao?”
Lục Diễm mặc một thân cẩm y đen tuyền, tóc vấn bằng trâm bạc, ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa, quanh thân vẫn là khí thế thanh lãnh, người khác vừa định bắt chuyện đã bị khí thế ấy đè ép mà chủ động tránh lui. Chỉ có Tần Hoài là không sợ, trêu ghẹo xong còn ngang nhiên ngồi đối diện hắn, chắn tầm mắt nhìn về phía khu nữ khách.
Hắn nâng chén trà, đôi mắt đen sắc lạnh nhìn thẳng vào Tần Hoài đang cười tủm tỉm.
“Nếu rảnh rỗi như vậy, chi bằng bảo Chương Tự khám mắt cho ngươi đi, miễn cho mù thật thì phiền.”
Tần Hoài bật quạt ra, cười cợt: “Ta có mù cũng còn hơn một số người. Ta thấy ngươi tâm tư đều đặt hết trên người người ta rồi. Nếu đã thích, thì nên đi nói thẳng với người ta đi, chứ…”
“Không cần ngươi lo.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 140
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...