Tam phòng, trong viện.
Lục Lê được một đám công tử nâng vào.
Trong giọng nói toàn là lời ca tụng, một câu "quận mã gia", hai câu cũng "quận mã gia", khiến cho Lục Lê càng nghe càng đắc ý, vẻ mặt đầy phấn khởi.
Hắn ta cười tươi rạng rỡ, trong lòng đắc chí vô cùng: “Nhân sinh có tứ đại hỷ sự, cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc đêm tân hôn, khi tên đề bảng vàng. Hai điều đầu tạm chưa bàn, hôm nay huynh đệ ta cưới vợ thành thân, chiếm được một điều, khai xuân ứng thí, nhất định đề danh bảng vàng.”
Kẻ đứng sau cùng trong nhóm bạn đồng môn cũng thuận thế nói tiếp: “Giờ đây Lục tam công tử là phò mã của Định Vương, kim bảng đề danh chẳng qua chỉ là vẽ rồng thêm mắt, chẳng nói được huynh đệ chúng ta ngày đêm đèn sách, sau này còn phải trông cậy vào quận mã gia vì bọn ta vạch đường chỉ lối đó.”
“Đúng thế, Lục tam công tử sau này tiền đồ như gấm, càng nên quan tâm chiếu cố các huynh đệ mới phải!”
“Không dám, không dám, đều là đồng môn cùng trường, huynh đệ ta có ngày hôm nay, sao dám quên các ngươi.”
Nói dứt lời, đám người kia càng thêm nịnh nọt, lời tâng bốc dập dồn như mưa rào, mãi đến khi đi tới cửa viện, mới đem Lục Lê giao cho gã sai vặt dẫn đường, lần lượt cáo từ.
“Ai, khoan đã.”
Lục Lê cố tình bước lên chặn đường họ, cười nói: “Trước kia chúng ta chẳng phải đã hẹn ước, mỗi người thành thân đều phải náo động phòng một phen sao? Giờ đã đến cửa rồi, lẽ nào không đi gặp tân nương tử của ta một lần?”
“Việc này... không tiện lắm đâu.”
“Có gì mà không tiện?” Lục Lê cố ý hỏi vặn, dù trong lòng biết rõ.
Kỳ thực chẳng phải bọn họ không muốn, mà bởi họ đều biết Như Thư quận chúa xưa nay mắt cao hơn đầu, chưa từng đặt ai vào mắt. Cũng chính hôm ấy họ mới vỡ lẽ thì ra nàng ta có tình ý với Lục Lê.
“Các ngươi sợ gì chứ, Như Thư tuy là người hoàng thất, nhưng giờ cũng là thê tử của ta. Phóng mắt khắp thiên hạ, nữ tử nào mà chẳng lấy nhà chồng làm trọng?”
“Hơn nữa, nghĩ đến các ngươi cũng nghe rồi, nàng ta đã để tâm tới ta, tự nhiên sẽ để ý đến mặt mũi của ta. Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta, nàng ta sao nỡ không cho các ngươi một chút thể diện, đi thôi.”
Lục Lê biết rõ đám người kia đang nghĩ gì trong lòng, nếu hôm nay không để họ tận mắt chứng kiến tân nương, e rằng sau này hắn ta khó ngẩng đầu nơi học đường.
Dứt lời, hắn ta đã bước chân vào sân, như thường lệ bảo gã sai vặt đẩy cửa vào phòng.
Nhưng dùng sức mấy lần, cửa vẫn không nhúc nhích. Gã sai vặt đành xoay người, thấp giọng bẩm: “Tam công tử, hình như cửa bị khóa rồi.”
Một người vội vàng hòa giải: “Chẳng lẽ quận mã gia uống say, đi nhầm cửa phòng?”
Lục Lê nhướng mày liếc nhìn xung quanh xác nhận: “Không sai, đây chính là phòng ta.”
“Vậy... chắc quận chúa mệt mỏi, đã ngủ rồi.”
Lục Lê chau mày, “Đêm động phòng hoa chúc, làm gì có chuyện nương tử không đợi phu quân...”
Nói đoạn, hắn ta xoay người, tự mình gõ cửa, “Nương tử, là ta, phu quân của nàng – Lục Tam đây.”
Hắn ta gõ nhẹ vài cái, nhưng bên trong không hề có động tĩnh, thậm chí cuối cùng, đèn trong phòng cũng tắt ngúm.
“Chuyện gì vậy...” Bọn nam tử theo sau thấy vậy đều trố mắt nhìn nhau.
“Quận chúa chắc mệt thật, chúng ta không nên ồn ào thêm nữa. Hay là... hôm nay tới đây thôi?”
“Phải, đi thôi, đi thôi.”
Đám người không muốn sinh sự vào đêm tân hôn, rục rịch muốn rời đi.
Vừa xoay người, đã bị Lục Lê cản lại, “Khoan đã, náo động phòng là tập tục, chưa chắc nàng ta ngủ rồi, để ta đánh thức nàng ta là được.”
Lục Lê mặt mũi không nhịn được, gõ cửa càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, trong phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Sắc mặt Lục Lê lúc này mới giãn ra, “Thấy chưa, quả nhiên là mệt, ta đã nói mà...”
Đúng lúc đó, thị nữ Vân Anh của quận chúa hé cửa ló đầu ra, “Suỵt ~ Quận mã gia, quận chúa mới vừa nằm nghỉ, không muốn bị quấy rầy. Các vị, xin hãy rời bước.”
Lục Lê sao chịu buông tha, đứng ngoài cửa hô khẽ: “Nương tử, ta biết nàng rất mệt, nhưng bọn họ đều là đồng môn của ta, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng hôn sự của chúng ta, vì nể mặt ta, hãy ra gặp một chút thôi.”
Lời vừa dứt, trong phòng im ắng không tiếng động, ngoài sân cũng chìm trong lặng lẽ.
Vân Anh thuận tay đóng cửa lại, lạnh nhạt nói: “Quận mã gia, nô tỳ đã nói, quận chúa nghỉ ngơi, đã dặn không cho ai làm phiền – không chỉ là bọn họ, mà cả ngài cũng không ngoại lệ.”
“Ta?” Lục Lê kinh ngạc chỉ vào chính mình.
“Vâng, chính là quận mã gia.”
“Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, ta không được vào sao?”
Vân Anh mặt không đổi sắc, kiêu ngạo đáp: “Chủ tử đã căn dặn, quận mã gia có thể ngủ tạm thư phòng, đợi ngày mai quận chúa thức dậy, ngài đến vấn an rồi hỏi han sau.”
Dứt lời, nàng ta liếc mắt nhìn đám người phía sau, lạnh lùng nói: “Quận chúa ghét nhất có kẻ ầm ĩ khi đang nghỉ ngơi...”
Lời vừa dứt, mọi người trao nhau ánh mắt, không ai dám ở lại, bất chấp tiếng gọi của Lục Lê, đồng loạt lui ra khỏi viện.
Chỉ còn lại một mình Lục Lê mặt mày xanh mét, sau lưng là gã sai vặt không dám ngẩng đầu.
“Quận mã gia, mời đi cho.”
— “Bốp!” Vân Anh vừa dứt lời, Lục Lê đã vung tay tát mạnh nàng ta một cái, khiến nàng ta loạng choạng suýt ngã.
“Nơi này là phủ An Ninh Hầu, không phải Định Vương phủ! Một đứa nha hoàn cũng dám ăn nói với ta kiểu đó?”
Dứt lời, hắn ta liền nhấc chân vào phòng.
Nhưng rất nhanh, hắn ta lại bị ép lui ra.
Chỉ thấy Như Thư tay cầm chủy thủ, chỉ thẳng vào cổ hắn ta, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám bước vào, ta cho ngươi mất mạng.”
“Chúng ta đã thành thân rồi!” Lục Lê đỏ mặt, giận dữ quát.
Như Thư lạnh lùng liếc hắn: “Thành thân thì sao? Chuyện hôm đó còn chưa tra rõ, nếu để ta phát hiện là ngươi bày trò, cứ chờ đó.”
Lục Lê sắc mặt biến đổi, vẫn cố đẩy tội sang Hoa Thanh Nguyệt, “Ta nói rồi, hôm ấy ta đến tìm nàng thật sự thấy Hoa Thanh Nguyệt, sau đó nàng liền...”
“Câm miệng.” Như Thư lạnh giọng ngắt lời.
Nàng ta đã hỏi người trong phủ, trước đây Hoa Thanh Nguyệt quả thật từng được hứa gả cho Lục Lê, chuyện này không thể không tin vài phần.
“Cứ coi như là ả có lỗi với ta, ta cũng sẽ tự tính sổ với ả. Nhưng còn ngươi, đừng tưởng ta gả cho ngươi rồi sẽ nhận mệnh. Trong lòng ta đã có người khác, về sau nếu ngươi còn dám xông vào phòng ta, coi chừng cái mạng chó của ngươi.”
Nói dứt, nàng ta trở vào trong, nha hoàn theo sau liền đóng cửa lại.
Lục Lê mặt mũi đen như đáy nồi, gằn giọng nói lớn: “Được lắm, không cho ta vào cửa phải không? Ta đi tìm nương, xem xem trong lòng nàng là người quan trọng, hay thanh danh quan trọng!”
Phất tay áo bỏ đi, đến ngoài viện còn cố ngoái đầu nhìn lại, thấy cửa phòng đóng chặt không hề lay chuyển, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi quay bước ra ngoài.
Bên kia, Cần Vụ Viện.
Người vốn đang ngủ ngon, bất chợt cảm thấy có bàn tay luồn vào áo, vừa sờ soạng vừa nhéo loạn.
“Cứng quá, cộm đến hoảng...”
Một bàn tay mềm mại mân mê khắp nơi, hắn kỳ thực đã tỉnh từ sớm.
Mắt đen mở ra, hắn không hề từ chối những động tác mơn trớn kia.
Không ngờ ngay sau đó lại nghe nàng thì thầm:
“Ngươi chỗ nào cũng cứng, chẳng lẽ ăn sắt thép lớn lên à?”
Lục Diễm bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, cơ bụng tức thì nổi gân xanh, tùy ý nàng tiếp tục khám phá.
“Ngươi có biết khiến ta đau cỡ nào không?”
Hoa Thanh Nguyệt lại nhéo một cái, giọng đầy tủi thân: “Người ta đều nói nam nhân như ngươi mới gọi là đẹp, thì đẹp đấy, nhưng cũng thực sự là... rất đau.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 143
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...