“Thật vậy ư?”
Đôi mắt Hoa Thanh Nguyệt sáng rực lên.
Ban đầu nàng vẫn dự tính sau này sẽ cùng đệ đệ sống an ổn tại kinh thành. Thế nhưng từ khi tiếp xúc với nam nhân điên cuồng này, ý niệm ấy liền dần phai nhạt, không còn dấu vết.
Nàng vốn cho rằng Thanh Dương bệnh suyễn, bản thân còn phải ở lại bên cạnh Lục Diễm một thời gian nữa.
Nào ngờ, kinh hỉ đến quá đột ngột, không kịp trở tay.
Sau khi đi thăm Thanh Dương và hỏi han Chương Tự, nàng đã không còn những ngày tháng sống không bằng chết như trước kia.
Thấy nét tươi vui thấp thoáng hiện trên gương mặt nàng, lúm đồng tiền như có như không, lòng phiền muộn trong hắn bất giác dịu đi không ít.
Cảm giác ấy thật kỳ quái, đến nhanh rồi cũng đi nhanh, hắn còn chưa kịp suy ngẫm sâu xa.
“Ta đã nói rồi, nếu muốn điều gì, cứ nói thẳng với ta. Không cần phải vất vả tìm cầu người khác.”
Hoa Thanh Nguyệt đang chìm trong niềm vui sướng, ngực khẽ rung động, ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt nóng rực của hắn.
Nàng thề thốt phủ nhận: “Tử Nghiên, ta nào có ngốc như vậy.”
Nói đoạn, nàng đè nén nỗi xao động trong lòng, vươn tay nắm lấy tay hắn, khẽ vu.ốt ve theo bản năng.
Miệng lẩm bẩm giận dỗi:
“Tử Nghiên, huynh tin ta, huynh cũng biết ta một thân một mình đến kinh đô, người duy nhất quen biết chỉ có tổ mẫu. Là nhờ bà, ta mới có thể nhận thức Tử Nghiên. Huống chi bà còn là trưởng bối của huynh, theo lẽ thường, ta càng phải tận tâm chăm sóc. Có điều trách ta không nói rõ với huynh từ sớm, mới khiến huynh hiểu lầm.”*
*Trong nguyên tác chỉ có hai ngôi ta và ngươi, nhưng đoạn này vì Thanh Nguyệt muốn lấy lòng Lục Diễm nên sẽ thay đổi ngôi vị nhân xưng một chút cho không khí hòa hoãn, thể hiện tính toán của Thanh Nguyệt.
Nàng nói xong, bàn tay nhẹ phủ lên trán hắn, dịu dàng vu.ốt ve: “Tử Nghiên, sau này đừng nhíu mày nữa, được không?”
Lục Diễm nhìn chằm chằm mỹ nhân mềm mại trong lòng, đánh giá nàng hồi lâu, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch lên, trở tay siết chặt bàn tay nàng đang đặt trên trán, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình.
“Ta đâu có nói là không tin ngươi.”
Hắn khẽ điểm nhẹ lòng bàn tay nàng, giọng trầm ấm: “Nếu ta không tin, sao lại đưa ngươi đến biệt viện?”
Dứt lời, Lục Diễm nhéo nhẹ trong lòng tay nàng: “Lần sau có gì, cứ nói trước với ta.”
“Đừng giấu giếm.”
Hắn nói tiếp: “Ôm lấy ta, ngồi cho vững.” Rồi hướng ra ngoài phân phó: “Đi biệt viện.”
Hoa Thanh Nguyệt bĩu môi. Nhiều ngày qua nàng cân nhắc đủ đường, quả nhiên hôm nay dùng đến, hiệu quả không tệ.
Vốn tưởng hắn sẽ tiếp tục truy hỏi, nàng còn chuẩn bị sẵn vài lời giải thích ứng biến, thậm chí đã diễn luyện trước trong lòng đôi ba lượt.
Nào ngờ, hắn chẳng hỏi lấy một câu.
Sự bất thường này của hắn khiến Hoa Thanh Nguyệt có phần bất ngờ.
Đúng lúc ấy, xe ngựa vừa mới lăn bánh lại bỗng ngừng lại. Bên ngoài truyền vào tiếng của Phi Thập:
“Chủ tử, Phó Sứ Trang đại nhân có việc khẩn bẩm báo.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn trên ghế xe ngựa.
“Tử Nghiên, nếu có việc, huynh cứ đi trước, ta tự mình đến biệt viện cũng được. Chính sự mới là trọng yếu.”
Lục Diễm vẫn chưa buông tay nàng: “Tự mình đi?”
Nghe hắn quả thực có việc, Hoa Thanh Nguyệt trong lòng mừng như mở hội, cố hết sức che giấu hân hoan, làm bộ thất vọng:
“Dĩ nhiên rồi. Điều khiến Tử Nghiên không yên lòng nhất chẳng phải chuyện trong triều sao? Nếu đã là nữ nhân của Tử Nghiên, Thanh Nguyệt tự nhiên phải lấy huynh làm trọng. Huynh cứ đi đi, dù sao còn có Đào Hề đi cùng, ta thăm Thanh Dương xong sẽ lập tức quay về.”
Lục Diễm mím môi cười nhẹ.
Đột nhiên ôm nàng đặt lên đùi mình, hai tay siết chặt vòng eo thon của nàng.
Hoa Thanh Nguyệt ra hiệu bằng ánh mắt rằng bên ngoài vẫn còn người: “Đại ca ca, Điện Tiền Tư phó sứ còn đang chờ đó.”
Lục Diễm càng ôm chặt hơn, trầm giọng: “Ta đã nói sẽ đi cùng ngươi, vậy hôm nay tuyệt đối không để ngươi thất vọng.”
Hắn vén màn xe, trầm giọng phân phó: “Đi nói với Trang Đống, có chuyện gì thì để ngày mai ta đến Điện Tiền Tư xử lý.”
Phi Thập ngoài xe: “..........”
Chủ tử nhà y, hình như... có gì đó không ổn?
Xưa nay, dù là nửa đêm, chỉ cần người của Điện Tiền Tư đến, bất kể muộn thế nào, hắn cũng sẽ tiếp kiến. Hôm nay trời còn chưa tối, chẳng những không xử lý công vụ, ngay cả Trang đại nhân cũng không gặp.
Hoa cô nương này, quả thực lợi hại.
Giờ phút này, trong xe ngựa, "hoa cô nương lợi hại" — Hoa Thanh Nguyệt, mặt mày xám ngoét.
Nàng cũng chỉ là tiện miệng nói một câu câu, ai mà ngờ văn tự của Tấn quốc lại có uy lực lớn thế này.
Hay lắm, giờ thì tốt rồi, tên sát thần này thật sự lại muốn đi cùng.
Nếu có thể, nàng thật muốn tự vả cho mình một cái.
Xe ngựa rất nhanh đã đến biệt viện.
Vừa bước qua cửa, một bóng đen từ trong nhà phóng đến.
Lục Diễm thân thủ lanh lẹ, ôm nàng né sang một bên.
“A tỷ!” — Thanh Dương cất tiếng đầy ấm ức.
Hoa Thanh Nguyệt vừa nhìn rõ người tới, liền có chút ngượng ngùng thoát khỏi lòng Lục Diễm. Đối mặt với ánh mắt đánh giá của Thanh Dương, nàng ho khẽ vài tiếng: “A tỷ dạo gần đây thân thể chưa khỏi hẳn, sợ lây bệnh sang cho đệ...”
Thanh Dương đâu có để tâm, vội chạy đến ôm nàng.
“A tỷ, ngươi biết không? Chương thúc thúc dùng kim châm cứu cho ta, không những không đau, mà còn giảm ho đi nhiều lắm. Ông ấy còn nói chỉ cần uống thuốc đều đặn, về sau bệnh của ta có thể khỏi hẳn đó!”
Thanh Dương vui vẻ chia sẻ, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt âm trầm của nam nhân đứng sau Hoa Thanh Nguyệt.
Bất ngờ, cậu bị ai đó nhấc bổng lên từ phía sau.
— “A!”
Hai chân lơ lửng trên không, Thanh Dương kêu to, quay đầu lại nhìn, vừa thấy liền kinh hồn táng đảm.
Lục Diễm chỉ dùng một tay nhấc hắn lên cao: “Tiểu tử, không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Vốn là chưa khóc, nhưng vừa nghe câu lạnh như băng kia, Thanh Dương lập tức òa khóc nức nở.
Hoa Thanh Nguyệt thấy đệ đệ bị hắn nắm trong tay, sắc mặt tái nhợt. Từ nhỏ Thanh Dương thể nhược, nàng và tổ mẫu đều chăm bẵm kỹ lưỡng, sợ bị va chạm tổn thương. Giờ thấy Lục Diễm nhấc cậu lơ lửng giữa không trung, nàng cuống cuồng nhào tới ôm lấy chân Thanh Dương.
“Tử Nghiên, mau thả nó xuống, thân thể nó mới hồi phục, sẽ bị dọa sợ đó!”
Thanh Dương dù sao cũng chỉ là một hài tử tám tuổi, khóc càng lúc càng lớn.
Lục Diễm nhíu mày, nghiêm nghị: “Nam nhi phải đội trời đạp đất, khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì.”
“Hu hu hu ~~~”
Đáp lại hắn vẫn là tiếng khóc vang dội.
“Đợi ngươi ngừng khóc rồi, ta mới thả xuống.”
Vừa nghe thế, Thanh Dương lập tức nín thinh.
Lục Diễm nhẹ buông tay, thả cậu xuống đất.
Chân vừa chạm đất, lập tức trốn ra sau lưng Hoa Thanh Nguyệt, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn Lục Diễm.
Sợ hắn nổi giận, Hoa Thanh Nguyệt vội giải thích: “Thanh Dương, chẳng phải đệ vẫn luôn nói muốn cảm tạ Điện Soái ca ca vì đã mời lang trung cho ngươi sao? Giờ người tới rồi, sao lại giống hài tử, trốn mãi sau lưng ta thế này?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 107
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...