Nhanh như chớp, bọn họ liền tiến vào biệt viện của Lĩnh Nam vương tại kinh đô.
Hoa Thanh Nguyệt còn chưa kịp bước xuống xe ngựa thì đã nghe thấy tiếng gọi của Bình Chương:
“Thanh Nguyệt, biểu ca, các ngươi đến rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Bình Chương.
Thấy Bình Chương không hề bị liên lụy, lòng nàng cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Bình Chương, sinh thần vui vẻ.”
Bình Chương bước tới, nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt cương quyết: “Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới.”
Nàng ấy nói, mắt lặng lẽ nhìn về phía người vừa xuống xe.
Biết rằng các nàng không thành công rời đi, Bình Chương vẫn luôn tìm kiếm nàng, đồng thời tự trách mình nếu ngày trước có thể giúp nàng nhiều hơn một chút, thì giờ đây, nàng có lẽ đã đạt được ước nguyện.
Tất cả đều do chính mình, bởi vì mối quan hệ với Lục Diễm, không tận lực trợ giúp nàng.
“Bình Chương, sinh nhật ngươi ta sao có thể không tới, nói trước rồi, còn thiếu quà của ngươi đây.”
Nói xong, nàng rút ra chiếc đai lưng mới mua cùng một chiếc trâm nhỏ, chậm rãi giới thiệu:
“Chiếc đai lưng này có thần khí nội ẩn, vừa vặn có thể giấu cây roi của ngươi bên trong, còn chiếc trâm này, ngươi xem chỉ cần vặn thế này, sẽ biến thành hai chiếc, một ngươi mang, một ta mang, như vậy có được không?”
Bình Chương nghe xong mặt hiện thích thú:
“Tốt lắm, ta thích nhất loại có cơ quan như thế này.”
Vừa nói, nàng ấy đã cắm trâm lên mái tóc mình, còn khéo léo cài luôn cho Hoa Thanh Nguyệt một chiếc trên đầu.
“Đẹp.”
“Bình Chương, ngươi cũng đẹp.”
Đằng sau, Lục Diễm khoác áo đen, trầm ổn nội liễm, nhưng ánh mắt hắn đầy lưu luyến, chăm chú nhìn Hoa Thanh Nguyệt.
Không một lời, không một động tĩnh, quanh hắn là hơi thở lạnh lẽo vô cùng không hòa hợp.
Bình Chương ánh mắt dư quang liền bắt được cảnh tượng này, vốn lo lắng biểu ca lại trách nàng vì đã rời đi, tựa như lần trước.
Thôi được, chung quy là mình nghĩ nhiều, uổng công nàng ấy lo lắng bấy lâu, chỉ cần hắn không khó xử bọn họ là tốt rồi.
Nàng ấy hỏi: “Biểu ca, cảm thấy trâm thoa Thanh Nguyệt đưa thế nào?”
“Nàng đã chọn, tự nhiên cực kỳ mỹ lệ.”
“Mang lên cũng đẹp.”
“Thật sao?”
Bình Chương ánh mắt sáng lên, mặc dù nàng ấy đã sớm hết hy vọng với Lục Diễm, nhưng đây là lần đầu hắn khen nàng ấy bằng giọng điệu như vậy.
“Đương nhiên, Thanh Nguyệt mang gì cũng đẹp.”
Hắn nói vậy, tầm mắt không để ý đến Bình Chương, khiến nàng ấy cười tươi nhưng cũng hơi bất mãn, bĩu môi:
“Vào nhà đi, cũng không biết ngươi là biểu ca của ai nữa.”
Lục Diễm mới nhìn nàng ấy một cái, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi biết phải gọi ta thế nào, thì lần sau gặp lại nên đem lễ vật tốt hành lễ, đừng hỏi những lời này nữa.”
Bình Chương tự đá chân mình một cái, chẳng thấy thú vị, ủy khuất nhìn Hoa Thanh Nguyệt:
“Thanh Nguyệt mới không nghĩ ta phải gọi như vậy, biểu tẩu nghe giống bà lão năm sáu mươi tuổi, phải không?”
Nàng ấy nói rồi kéo Hoa Thanh Nguyệt đi nhanh hơn, không quên quay đầu lại:
“Biểu ca, hôm nay là sinh nhật ta, ta muốn Thanh Nguyệt giúp ta phối đồ, trong chính sảnh còn có một người, biểu ca nếu thấy chán thì có thể đi tìm hắn chơi.”
Chưa để Lục Diễm phản đối, các nàng đã vào nội viện.
Các nha hoàn trong phủ thấy hai người đến, liền mau mở cửa phòng.
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ giọng cười:
“Bình Chương, hôm nay định mặc bộ đồ gì?”
Bình Chương nhìn cánh cửa ngoài thật cẩn thận, rồi vội vàng nói:
“Ta tùy tiện thôi, nhưng thật ra là ngươi á, ngươi gần đây có ổn không?”
Nàng ấy nhìn quanh, đáp: “Còn tốt, trên người ngươi xem qua không hề có thương tích gì.”
Nói xong, nàng ấy cười khẽ, nghĩ biểu ca coi như cũng quân tử, không thích cũng không đến mức đánh người, hơn nữa nàng còn là người mà hắn thương nhất.
“Ta không sao cả, đều tốt, còn ngươi thì sao?”
Bình Chương buông tay:
“Sớm nói rồi, hắn rốt cuộc là biểu ca ta, sẽ không làm gì ta đâu.”
Thanh Dương và bọn họ đều không có chuyện gì, Bình Chương cũng không trách nàng đã làm liên lụy, đó đã là kết quả tốt nhất.
Nàng lại chăm chú chọn váy áo, nghiêm túc và cẩn thận.
Hôm nay là sinh nhật nàng ấy, Hoa Thanh Nguyệt không muốn nàng ấy vì chuyện của mình mà phiền não, hơn nữa lần trước rời đi liên lụy đến nàng ấy đã rất xấu hổ, giờ đây càng không muốn nhắc lại.
Bình Chương thấy lúc này vẫn còn tâm trạng lựa chọn quần áo, sốt ruột nói:
“Thanh Nguyệt, phụ thân ta đã gửi thư muốn ta mau chóng trở về, ta có thể không ở kinh đô lâu thêm được, nếu ngươi thực sự cần rời đi, ta sẽ giúp ngươi. Bên trong phủ có thị vệ do ta từ Lĩnh Nam mang tới, bọn họ cũng có thể giữ chân biểu ca một đoạn.”
Nói đến đây, nàng ấy có chút ngượng ngùng:
“Tuy nói có mấy chục người, nhưng ước chừng cũng chỉ cầm cự được khoảng nửa nén hương, nên nếu ngươi muốn đi, chỉ có thể cưỡi ngựa mới kịp. Lần này ta sẽ tự mình hộ tống ngươi...”
Hoa Thanh Nguyệt nghe xong lòng ấm áp, siết chặt tay nàng ấy.
Hình ảnh lần trước ngoài thành vẫn còn rõ ràng trong đầu, trước đó hai lần nàng đều chuẩn bị chu đáo, nghiêm mật, nhưng vẫn không thể rời đi.
Hai lần giáo huấn làm nàng hiểu được, muốn rời đi dễ nói hơn làm.
Vì vậy, nàng ôn hòa nói: “Ta cũng thật may mắn, có thể quen biết Bình Chương ngươi.”
Một nữ tử khác vội vã chạy đến, cắt ngang lời nói của các nàng.
“Đừng nói mấy lời đó nữa, lần này mất cơ hội rồi, đợi thêm vài ngày ta phải rời kinh đô, đến lúc đó ngươi còn có ai giúp ngươi? Nếu ngươi thật tâm vì biểu ca, ta cũng rất ủng hộ, muốn gọi ngươi một tiếng biểu tẩu cho trọn vẹn, nhưng ngươi lại không phải vậy.”
“Ta tạm thời không đi rồi.”
Nàng bỗng nhiên nói chắc chắn, rút tay khỏi lòng bàn tay Bình Chương, chậm rãi bước vào phòng, ánh mắt dừng lại trước những bộ váy đủ màu sắc trên mắc.
Ngẫu nhiên lấy một bộ váy đỏ.
“Ta nhớ lần đầu gặp ngươi, ngươi mặc bộ đỏ, đó cũng là lần đầu ta thấy có người phối màu đỏ đẹp như vậy. Khi ấy ta đã nghĩ, nữ tử có bộ dáng như vậy, thật tự do biết bao.”
Không nói câu này còn được, nhắc đến nàng ấy không khỏi thở dài: “Ta không phải không bị trói buộc, mới đến kinh đô còn chưa được nhiệt liệt đón chào, lại bị bắt đến Lĩnh Nam xa xôi. Hơn nữa một thân hồng y này của ta cũng chỉ có ngươi mới cảm thấy ta đẹp. Các nàng bàn tán đằng sau, ta đều biết, chỉ là không muốn cùng các nàng đối chất.”
Hoa Thanh Nguyệt cầm bộ váy đặt trước mặt nàng, nghiêm túc nói:
“Đó là vấn đề của các nàng, bởi các nàng sinh ra và lớn lên bị vây trong thành kinh đô nhỏ bé, không giống như ngươi đã nhìn khắp non sông Tấn Quốc, lại biết phong thổ Lĩnh Nam. Các nàng cho rằng lễ nghĩa dựa vào nam nhân là quy củ, nên mới nhìn ngươi bằng ánh mắt khác thường.”
“Chính là Bình Chương, ngươi nên biết ngươi mặc màu đỏ có bao nhiêu phần rực rỡ. Ngươi trước đây không phải từng hỏi ta, ngươi mặc kiểu nào là hợp nhất sao? Cái này sẽ càng làm cho nhan sắc của ngươi nổi bật hơn nữa."
Bình Chương chần chừ một chút, rồi vẫn gật đầu theo nàng: “Thật ra cũng có một người nói y hệt như vậy, ta hiểu rồi Thanh Nguyệt.”
Hoa Thanh nguyệt lúc chọn trang sức cho nàng ấy thì thoải mái hỏi: “Người cảm thấy Bình Chương mặc màu đỏ thật đẹp, hôm nay có đến tham dự tiệc sinh nhật không?”
Bình Chương chần chừ một chút, rồi vẫn gật đầu theo nàng: “Nhưng thật ra cũng có một người nói y hệt như vậy, ta nghe rõ rồi, Thanh nguyệt.”
Bình Chương ngẩng đầu, thản nhiên nói:
“Có đến, chẳng qua hôm nay ngoài các ngươi ra, cũng chỉ có một mình hắn.”
“Chỉ có một mình hắn?”
Bình Chương thản nhiên, vẫy tay nói: “Ta từ trước đến nay vốn không ưa náo nhiệt, ở kinh đô còn sót lại thân thích chính là một nhà ngoại tổ mẫu, dì cùng biểu ca, dì thì thật ra muốn lo cho ta, nhưng ngoại tổ mẫu gần đây bệnh tình nghiêm trọng, nằm liệt giường không đi được, ta cũng không bận tâm lắm, cho nên hôm nay chúng ta coi như ngày thường mà tính.”
Nói xong còn không quên bổ sung: “Hôm nay có ngươi cùng biểu ca đến, cũng coi là đủ rồi, thật sự rất vui vẻ.”
“Không phải còn có một người sao?”
“Hắn ta thì không tính, người đó đầu óc không bình thường, có thể xem nhẹ không để ý.”
Hoa Thanh nguyệt nghe vậy, bắt đầu hứng thú.
Nàng ấy có chút bất đắc dĩ: “Chính là Tần Hoài kia á, mấy ngày trước còn lì lợm la liế.m muốn bái ta làm sư phụ học võ công. Ngươi nói hắn ta với biểu ca quen biết gần vậy, biểu ca võ công còn cao cường hơn ta, hắn ta không đi tìm huynh ấy, ngược lại lại tới tìm ta, vậy chẳng phải đầu óc không bình thường thì là cái gì?”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 165
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...