Một năm sau.
Mùng tám tháng Hai, ngày lành cưới gả.
Vào khoảnh khắc chưởng quầy tiệm vải Hoa gia thành hôn, trong lòng nàng ngập tràn cảm kích, nhớ đến sự ủng hộ của khách hàng bao năm qua, liền dứt khoát quyết định đem toàn bộ lợi nhuận trong tháng của các cửa hàng dùng để nấu cháo phát miễn phí khắp trấn, chung vui cùng mọi người.
Khu phát cháo nhanh chóng đông nghẹt người. Hương cháo lan tỏa khắp nơi, các cụ già xúc động rơi lệ, trẻ con hò reo vui vẻ, hậu sinh tấm tắc khen ngợi. Người người xếp hàng nhận cháo, mặt ai nấy đều rạng rỡ, hân hoan. Ngày hôm đó, cả trấn đều ca ngợi chưởng quầy Hoa cùng Trấn Quốc đại tướng quân rộng rãi hào sảng, đám cưới này thật sự trở thành chuyện vui của cả nước Tấn.
Tại Hoa phủ ở Lâm huyện, ngay sát bên là Lục phủ. Người tới không quá đông, chỉ là một số thân hữu thân cận. Nhị phòng Lục gia đến sớm, kéo tay Hoa Thanh Nguyệt dặn dò:
“Thanh Nguyệt, nhà ta biết Ngũ muội dạo này sức khỏe không tốt, nên nhờ ta mang lời đến thay nàng xin lỗi chị dâu.”
“Nhị thẩm, con biết mà. Ngũ muội sinh con là việc lớn của cả nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Nói xong, Hoa Thanh Nguyệt đã được đỡ ra khỏi cửa trong tiếng chiêng trống náo nhiệt.
“Thấy chưa, ta đã nói con dâu ta sẽ không trách móc gì đâu.” Ninh Tuy từ ngoài bước vào, mặt tươi cười rạng rỡ, “Lâm huyện tuy nhỏ, nhưng khí hậu tốt, dân chúng hiền hậu, ta mặc kệ lão Nhị gia bên phủ có việc gì, ta cũng muốn ở lại đây.”
“Hảo hảo hảo, đại tẩu đã lên tiếng, ta già rồi cũng giúp được chút gì thì giúp. Chờ sau này Thanh Nguyệt về rồi, ta giao lại cho nó.”
“Vậy không được.” Lục lão phu nhân lập tức bác bỏ, “Thanh Nguyệt gánh vác bao nhiêu việc lớn, đâu còn sức lo việc vặt trong nhà. Ta cũng muốn ở lại nơi này.”
“Mẫu thân, người sao cứ nhất định phải ở đây xem náo nhiệt. Con đã nói con sẽ đưa người và các nàng về kinh thành rồi mà.”
Lục lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:
“Mẹ con cái gì? Ta không biết. Dù sao trong nội viện đại phòng nhà ta chỉ có A Tuy, các ngươi trước kia ở đâu, sau này vẫn ở đó, không cần vì ta mà trở lại. Hơn nữa trong nhà đã có Lê Ca nhi, nó giờ đã thành gia, ngày càng chững chạc, cũng không cần ngươi phí tâm lo liệu nữa. Ngươi nếu muốn sống tiếp những ngày tháng trước, bọn ta đều thành toàn.”*
* giải thích: Nhắc lại để mọi người nhớ Lục Hầu gia có nuôi ngoại thất bên ngoài, hai người còn có con gái nữa, Lục lão phu nhân đây là ý chỉ nhận mỗi Ninh Tuy, Lục Hầu gia không cần quan tâm đến hầu phủ nữa, bà và Ninh Tuy từ nay sẽ không can thiệp chuyện của ông ta.
“Mẫu thân, nhưng mà...”
“Im miệng.” Lục lão hầu gia còn định nói gì, đã bị ánh mắt lạnh của lão phu nhân ép phải nuốt lời.
“Hôm nay là hôn sự của con trai ngươi, nếu ta là ngươi thì nên câm miệng lại, bằng không khỏi cần dự tiệc nữa.”
“Dạ, mẫu thân.”
...
Trong khi hai người lớn tranh cãi không dứt, nghi thức bái đường đã bắt đầu.
Ninh Tuy và Lục lão phu nhân ngồi giữa sảnh, không nói gì, chỉ âm thầm nhìn nhau cười.
“Nhất bái thiên địa.”
Lục Diễm và Hoa Thanh Nguyệt, cả hai mặc hỉ phục rực rỡ, dáng người hiên ngang đứng giữa đại đường.
Theo tiếng xướng dài và vang của lễ quan:
“Nhất bái thiên địa ————”
Hai người cùng cúi đầu hành lễ.
Không ngờ, dải lụa đỏ dưới chân hai người chẳng biết từ khi nào đã quấn lấy nhau, một sơ ý, cả hai cùng loạng choạng về phía trước. Lục Diễm dù phản ứng nhanh cũng phải vội vàng giữ lấy nàng, sửa lại khăn voan cho ngay ngắn.
Bất ngờ xảy ra khiến cả sảnh yên lặng trong chốc lát, sau đó là một trận cười vang dội.
Lễ quan nhanh trí, liền cao giọng nói: “Dây đỏ tương triền, là thiên định lương duyên! Hai vị chắc chắn gắn bó suốt đời, đầu bạc răng long!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, không khí càng thêm náo nhiệt.
Giữa vô vàn lời chúc phúc, đôi tân nhân tiếp tục hoàn thành các nghi thức kế tiếp:
“—— Nhị bái cao đường.”
“—— Phu thê giao bái.”
“—— Tân nương nhập phòng.”
Tiếng cười lại vang lên khắp nơi. Lục Diễm nắm tay Hoa Thanh Nguyệt, từng bước dẫn nàng về viện của mình.
Càng vào sâu nội viện, không khí càng yên tĩnh. Hoa Thanh Nguyệt “chậc” một tiếng, nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng thường ngày của Lục Diễm, chỉ sợ chẳng ai dám đến phá động phòng.
Nghĩ đến đó, nàng không khỏi bật cười.
Uống rượu hợp cẩn xong, Lục Diễm vẫn bị Tần Hoài không sợ trời không sợ đất kéo ra ngoài:
“Tẩu tử, yên tâm, tướng quân nhà ta thường ngày không uống rượu, nhưng một khi uống vào là... bảo đảm khiến người vừa lòng!”
“Thằng ranh, muốn bị ăn đòn à.” Lục Diễm khóa cổ hắn, xách hắn ta đi như xách gà.
Vừa đi vừa hét:
“Tẩu tử cứu mạng——”
Hoa Thanh Nguyệt vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau đó, gương mặt liền đỏ bừng như thiêu như đốt.
Đào Hề thấy mọi người đã đi, liền bê điểm tâm vào:
“Cô... phu nhân, vừa nãy cô gia sợ người đói nên bảo chuẩn bị ít đồ ăn.”
Nhìn bàn điểm tâm kia, Hoa Thanh Nguyệt càng thêm xấu hổ.
Không lâu sau, Lục Diễm quay về phòng.
Những kẻ náo động đã bị dẹp yên, vừa khép cửa lại, hắn liền khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày, trầm giọng dặn Đào Hề: “Ngươi lui xuống đi.”
“Nhưng... dạ, nô tỳ lui xuống ngay.”
Đào Hề nói xong không dám nhìn thêm, vội vàng chạy biến.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Đai lưng dưới chân bị nàng siết chặt, nàng thấp giọng nói:
“Bên ngoài còn náo nhiệt vậy, sao chàng không ở lại với họ, lại về sớm thế?”
“Họ có gì đáng bồi, ta sợ nàng đợi lâu, nên kiếm cớ quay về.”
Hắn ân cần giúp nàng tháo mũ phượng, lại cởi bỏ lớp áo ngoài cồng kềnh. Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp vang lên:
“Những thứ còn lại, cần ta giúp không?”
“Không cần.” Nàng lập tức chui vào nội thất.
Chờ nàng bước ra, Lục Diễm đã rửa mặt xong, cũng bước vào trong.
Mọi vật đều tĩnh lặng, tiếng bước chân dường như khuếch đại trong đêm tân hôn. Mỗi một bước như gõ thẳng vào tim nàng.
Thôi vậy, giả bộ ngủ đi.
Dù sao nếu nàng từ chối, hắn cũng sẽ không...
Ý nghĩ còn chưa dứt, cả người nàng đã bị đè xuống nặng đến mức không thở nổi.
Cái gì lấy cớ, cái gì giả ngủ, giờ phút này đều vô dụng.
“... Nặng quá.”
“Vậy nàng ở trên.” Hắn cười đầy ẩn ý, xoay người để nàng ngồi trên người mình. “Như vậy được chưa?”
“Ta mệt rồi, muốn ngủ.”
“Chúng ta đang ngủ mà. Phu nhân chẳng lẽ muốn làm gì khác sao?” Gương mặt hắn vẫn ôn hòa, nụ cười quen thuộc, “Dù phu nhân có làm gì vi phu, vi phu đều không từ chối.”
Nói rồi hắn ra vẻ nghiêm túc.
“Thôi thì, ai kêu nàng là phu nhân ta, đương nhiên ta phải thương nàng. Ta cởi đồ trước, để nàng tiện hành sự.”
Nói xong, mấy động tác đã cởi sạch trung y.
Toàn bộ quá trình, Hoa Thanh Nguyệt chỉ nói được đúng hai chữ:
“Ta nói—” rồi liền bị hắn ôm chặt.
“Muốn làm gì thì làm đi.”
Nàng đưa tay đấm hắn, nhưng cuối cùng tay nàng lại đau hơn.
Hắn chỉ nhìn nàng hờn dỗi mà không lên tiếng. Lửa trong mắt hắn ngày càng sâu, trong lòng ng.ực lửa hừng hực bốc lên. Đột nhiên, hắn nắm lấy tay nàng, khàn giọng hỏi:
“Chơi đủ chưa?”
“Ta không đùa đâu, ta thật sự muốn ngủ.”
“Vậy ta sẽ nhanh một chút, để đêm nay nàngngủ thật ngon.” Hắn đè nàng xuống, những lời sau chỉ còn vang giữa môi răng hai người.
Đêm động phòng hoa chúc, lụa đỏ lay động.
Câu nói "ta mệt rồi" lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng trận mưa xuân ấy vẫn chưa từng ngừng lại.
Qua hừng đông, Hoa Thanh Nguyệt đến tận trưa mới mở mắt, muốn mắng hắn cũng không còn sức.
Thế mà tên đầu sỏ còn cười toe toét:
“Phu nhân, vi phu đích thân nấu canh cá, muốn uống không?”
Đáp lại hắn là một chiếc gối bay tới.
“Lục Diễm, chàng không giữ lời!”
Cả hai đều biết nàng nói đến điều gì.
Hắn nhanh chóng nhận sai:
“Vi phu sai rồi, nên mới nấu canh cá bồi tội.”
“Uống thì được, nhưng đêm nay chàng ngủ thư phòng.”
“Vậy nàng uống trước đi.” Hắn dỗ dành, đưa nàng uống xong một chén canh, rồi nhẹ nhàng nói,
“Phu nhân quên rồi sao, thư phòng bị người nhà Lục gia chiếm mất rồi. Đêm nay vi phu nhất định sẽ để nàng ngủ thật ngon.”
...
Năm năm sau, Hoa Thanh Nguyệt dắt theo một đôi trai gái đứng trước cửa tiễn Lục Diễm.
Hắn hôn nhẹ lên má nàng, từng bước lưu luyến rời đi, nét mặt đầy quyến luyến không nỡ.
“Phụ thân, người đi lẹ lên đi, lề mề mãi, đi nửa canh giờ rồi còn chưa ra khỏi sân.”
“Đúng đó phụ thân.” Đứa nhỏ kia tiếp lời, “Ca ca nói đúng! Người chỉ đi kinh đô nhậm chức thôi mà, cứ yên tâm. Con và ca ca sẽ giúp người chăm sóc mẫu thân. Nếu người không đi, trời sắp tối mất.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn hai cha con cãi qua cãi lại, chỉ mỉm cười không nói.
Lục Diễm mím môi, đi tới cửa lại quay đầu bước về, nói với Phi Cửu:
“Dắt ngựa về chuồng. Truyền tin về kinh thành, nói ta lâm bệnh, tạm thời không thể nhậm chức.”
“Vậy... khi nào trở lại?”
“Sang năm.”
(Toàn văn hoàn)
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 232
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...