Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy đuôi mắt khẽ giật, môi còn chưa kịp hé mở thì giọng nói trầm thấp của Lục Diễm đã vang lên sát bên tai:
“Nàng vừa bảo gối xe ngựa quá cứng, một hai đòi nằm trong lòng ta... Nàng rõ mà, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, ta xưa nay chưa từng có cách nào từ chối.”
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, luống cuống đứng bật dậy khỏi người hắn.
Nàng vốn định vạch trần chiêu trò vụng về của hắn, nhưng quả thật... không có bằng chứng.
Chưa đợi nàng ngồi ổn, xe ngựa bất ngờ dừng lại không báo trước.
Do quán tính, cả người nàng nghiêng ngả nhào thẳng vào lòng ng.ực Lục Diễm.
Chuỗi sự việc diễn ra quá bất ngờ, khiến cả hai đều sững lại, như thể thời gian cũng ngưng đọng.
Thân hình nàng nhỏ nhắn linh hoạt, vòng eo mềm mại như nhành liễu, đặc biệt trước ngực còn mềm mại dán chặt vào thân hình rắn chắc của hắn.
Trong khoang xe trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim đập “thình thịch” vang vọng bên tai – dồn dập, nóng bỏng, không rõ rốt cuộc là của ai đập mạnh hơn.
Bàn tay to của hắn rất cẩn thận dừng lại nơi lưng nàng, động tác nhẹ nhàng như sợ làm nàng đau. Giọng hắn khàn khàn, khô khốc, mang theo một tia bối rối mà khó phát hiện:
“Nàng… vừa rồi chính là như vậy nhào vào, cho nên, Thanh Nguyệt, thật sự… không trách ta được.”
Đầu óc Hoa Thanh Nguyệt trống rỗng, chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ đến chết người này càng nhanh càng tốt.
Dù là cưỡi ngựa trên đường cũng còn dễ chịu hơn là cùng hắn ở trong không gian nhỏ hẹp thế này.
Hai tay nàng chống vào ngực hắn, định ngồi dậy, nhưng ngón tay lại run rẩy nhẹ nhẹ, để lộ nỗi hoảng loạn trong lòng. “Ngươi... mau thả ta ra, nếu không sau này ta sẽ không bao giờ cùng ngươi ngồi chung xe ngựa nữa!”
Hắn nhẹ nhàng siết chặt cánh tay ôm nơi lưng nàng, không những không buông ra mà còn kéo nàng sát lại hơn.
Nhiệt độ trên người hắn gần kề khiến mặt nàng càng đỏ hơn, nàng quay đầu sang bên, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng vẫn mạnh miệng: “Ngươi... ngươi buông ra trước đã.”
Lục Diễm không làm theo lời nàng, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười pha lẫn chọc ghẹo:
“Không buông. Khó lắm nàng mới chủ động nhào vào ngực ta, ta tiếc còn không kịp.”
“Ngươi từng nói sẽ không ép ta nữa!”
Giọng nàng run run, mắt hoe đỏ, môi hồng hồng hơi chu ra giận dỗi.
Đôi mắt đen như mực của Lục Diễm bỗng tối sầm lại.
Hắn dời mắt đi đầy khó khăn, hai tay siết nhẹ, đặt nàng ngay ngắn ngồi trên đùi mình.
Hai người mặt đối mặt, hơi thở hòa lẫn.
Ánh mắt hắn trầm nặng, mang theo chút thương tổn:
“Nàng vẫn còn ghét ta… đúng không?”
Dù nàng không hẳn ghét, chuyện cũ cũng đã qua, nhưng để chủ động nhào vào lòng thì lại là chuyện khác.
Mà nàng hiểu tính Lục Diễm – đen trắng rõ ràng, nếu lắc đầu, hắn thể nào cũng tiếp tục dây dưa.
Thấy nàng cúi đầu không nói, coi như mặc nhận, Lục Diễm nhắm mắt lại một lát, đến khi mở ra thì ánh mắt đã không còn bi thương như trước.
Hắn kéo môi tự giễu:
“Ta biết mọi chuyện là do ta tự chuốc lấy. Lúc đó sao lại đối xử với nàng như thế... rõ ràng có nhiều cách để theo đuổi một cô nương, ta lại chọn cách tệ nhất, khiến nàng tổn thương cả thân thể lẫn tinh thần. Nàng ghét ta là đáng.”
“Lục Diễm, trước kia ta đã nói rồi, giữa chúng ta coi như đã thanh toán xong. Ngươi có lỗi, ta cũng không đúng, bây giờ nói lại thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Lục Diễm cúi đầu thấp hơn, gần như vùi cả mặt vào cổ nàng, giọng khẽ run:
“Nhưng ta vẫn nhớ rõ, cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện nàng từng bị tổn thương vì ta… ta liền thấy khổ sở, mất ngủ suốt một năm qua. Ta luôn lo lắng không biết nàng có bị ác mộng giật mình tỉnh dậy hay không, có còn sợ ta hay không. Thanh Nguyệt, thật xin lỗi. Ta sai rồi. Một năm nay, ngày nào ta cũng tự trách mình.”
Nói xong, cổ nàng bất giác ươn ướt.
Hắn... đang khóc?
Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu, muốn nhìn rõ là thật hay ảo giác, nhưng hắn lại vùi đầu càng sâu vào vai nàng.
Nàng không biết nên cảm thấy thế nào – nghẹn đến mức không thở nổi.
“Thanh Nguyệt, cho ta một cơ hội… để ta bù đắp lỗi lầm năm xưa, được không?” Giọng hắn nghèn nghẹn, càng lúc càng mơ hồ:
“Sáng nay ta nói mấy lời kia không chỉ để hắn biết mà lùi bước, cũng là lời thật lòng. Chuyện trong triều và Lục gia đều đã xử lý xong, ta không còn vướng bận gì nữa. Cả quãng đời còn lại, ta chỉ muốn ở bên người ta yêu.”
Giọng hắn nhỏ như gió lạnh, nhưng tay lại siết chặt eo nàng hơn một chút.
Vốn luôn là người ung dung tự tại, tính toán mọi chuyện như bàn tay lật ngửa, vậy mà giờ phút này, Lục Diễm lại do dự, chần chừ, đến cả dũng khí nhìn thẳng nàng cũng không có.
Ánh mắt hắn đã mất đi vẻ tự tin thường ngày, thay vào đó là cẩn thận thăm dò, bất an như sợ chỉ cần tiến gần, nàng sẽ rời xa.
Nàng cắn chặt môi, sắc môi hồng nhạt giờ đã tái nhợt.
Đôi tay nhỏ xíu của nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Lục Diễm lại ôm chặt hơn, như muốn hòa tan nàng vào trong lòng mình.
“Bù đắp lỗi lầm?”
“Ừ, bù đắp.”
Lục Diễm buông nàng ra khỏi vai mình, ngồi thẳng dậy, nói bằng giọng rất nghiêm túc:
“Thanh Nguyệt, ngoan nào, thử một lần được không? Nếu trong ba tháng nàng vẫn không thể chấp nhận ta, ta hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, không làm phiền nàng thêm lần nào, được chứ?”
Giọng nói đó mang theo sự dịu dàng không thể cự tuyệt, nhưng trong đó cũng ẩn giấu quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, khiến nàng rùng mình từng cơn. Cảm giác tê dại từ sống lưng lan ra toàn thân.
Mọi suy nghĩ trong đầu nàng đột nhiên im bặt.
Mở miệng muốn nói nhưng cổ họng lại khô rát, không phát ra được tiếng nào. Nỗi hoảng loạn và bối rối khiến mắt nàng tròn xoe, mờ mịt mà chớp liên tục, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Trong đầu hiện lên từng mảnh ký ức giữa nàng và Lục Diễm, như chiếc đèn kéo quân quay mãi không ngừng.
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào hắn, trong mắt vẫn còn vương nước:
“Ngươi... thật sự nghiêm túc?”
Lục Diễm mừng rỡ, vội gật đầu như gà mổ thóc:
“Ta, Lục Diễm, nói được thì làm được. Nếu sau ba tháng nàng vẫn không chấp nhận, ta mà không giữ lời, trời tru đất diệt—”
“Dừng.” Hoa Thanh Nguyệt giơ tay cắt lời, “Tính từ hôm qua gặp ngươi, nếu đến lúc đó vẫn không được, sau này ngươi không được xuất hiện trước mặt ta nữa, không được gửi thư đến Lâm huyện, càng không được tặng hoa hay bất kỳ thứ gì khác.”
“Được, ta đồng ý.”
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn ôm chặt nàng vào lòng, như thể chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ tan biến mất.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Phi Cửu:
“Công tử, phía trước có đoạn đường lầy lội, xe ngựa suýt sa bánh nên mới dừng lại. Bây giờ ổn rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường.”
Năm ngày sau.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Lĩnh Nam vương.
Bình Chương ôm lấy Hoa Thanh Nguyệt thật chặt, rồi mới kéo nàng sang một bên, nói:
“Thanh Nguyệt, dọc đường biểu ca không bắt nạt ngươi chứ? Việc này vốn là do ta sơ suất. Ai ngờ hắn lại đến cầu phụ thân, mượn danh sai vặt trong phủ để đi đón ngươi... ta cũng mới biết thôi.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 228
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...