Nàng theo bản năng nhéo một cái.
Đang còn nghi hoặc, bên mép giường đột nhiên truyền đến một tiếng rê.n rỉ, ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ bất mãn xen lẫn lười biếng vang lên bên tai nàng:
“Ngươi đang sờ soạng cái gì vậy?”
Vừa nghe thấy giọng quen thuộc kia, lòng nàng chấn động, gần như theo bản năng mà lui lại phía sau.
Đợi đến khi Hoa Thanh Nguyệt nhận ra thứ mình vừa chạm phải là gì thì đã không nhịn được đỏ mặt.
Người nam nhân này vậy mà vẫn còn ở trên giường!
Hắn không phải mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã rời giường đi rồi sao?!!!
Đợi nàng hoàn hồn lại, trong lòng đã dâng lên một dự cảm chẳng lành, từ bốn phương tám hướng xông tới, vô số sách lược ứng phó lướt qua đầu, nhưng không một cái nào có thể cứu nàng thoát khỏi tình cảnh “lửa cháy đến lông mày” này.
Nàng cuống quýt chống tay, định bật dậy rời khỏi tình huống xấu hổ trước mắt, nhưng thân mình còn chưa kịp rời khỏi giường thì đã bị Lục Diễm trở mình đè xuống dưới.
Hai tay nàng cũng bị hắn giữ chặt, ép lên hai bên đỉnh đầu.
Kinh hồn chưa định, Hoa Thanh Nguyệt vùng vẫy muốn ngồi dậy, càng giãy giụa lại càng bị hắn giữ chặt hơn, chẳng bao lâu, hai thân hình đã khít sát vào nhau, hơi thở quấn quýt không dứt.
Thế yếu lực mỏng, nàng chưa từng có được nửa phần tiện nghi trên người nam nhân hung dữ này.
Hoa Thanh Nguyệt đành buông xuôi, lồng ng.ực khẽ phập phồng, đôi mắt đẫm nước chứa đầy vẻ thẹn thùng, không khí ám muội trong phòng bỗng chốc bốc lên cao.
Người phía trên hô hấp dồn dập hơn, gần như đem toàn bộ trọng lượng đè lên người nàng.
“Huynh… huynh buông ta ra trước đi, ta không thở nổi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã hung hăng cắn môi đỏ của nàng một cái như để trừng phạt.
“Sáng sớm đã giở trò với ta, tối hôm qua vẫn chưa bị ta dạy dỗ đủ.”
Hoa Thanh Nguyệt: “............”
Lúc này nàng hối hận đến mức chỉ hận không thể chặt luôn tay mình.
“Không, không phải ta cố ý... Ta chỉ muốn xem huynh có còn ở đây hay không...” Nàng cố gắng giải thích.
Vừa mở miệng nói chuyện, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy, hắn lại lần nữa cúi đầu cắn nàng một cái thật mạnh.
“——Tối qua, ngươi có thấy vui không?”
Hắn nhớ rõ, tối qua nàng hiếm hoi chịu phối hợp, không giống những lần trước luôn phản kháng, chẳng lẽ là...
Hoa Thanh Nguyệt khựng lại, môi mím chặt, chưa kịp đáp.
Hắn lại tiếp tục cắn một ngụm nữa, ép nàng phải trả lời.
Hai tay bị hắn siết đến phát đau, nàng bản năng giãy dụa, “Tử Nghiên, huynh buông ta ra trước đã.”
“Trả lời trước đi.”
“Tử Nghiên... hôm nay huynh không cần vào triều sao?”
“Lại muốn đánh trống lảng?” Tay hắn hơi nới lỏng lực đạo, ghé vào cổ nàng, khẽ ngửi hương thơm mê người, giọng nói trầm thấp đáng sợ: “Hôm nay nghỉ tắm gội.”*
*Hưu Mộc (休沐) là một quy định ngày nghỉ cố định dành cho quan viên triều đình, được dùng để nghỉ ngơi, tắm gội, thay y phục, thư giãn sau thời gian làm việc trong triều. Thời Hán – Đường: mỗi 5 ngày cho nghỉ 1 lần. Thời Minh – Thanh: mỗi 10 ngày cho nghỉ 1 lần. Trong ngày Hưu Mộc, quan viên có thể không phải vào triều, trừ khi có lệnh khẩn. Nếu bỏ lỡ ngày Hưu Mộc vì công vụ, nhiều triều đại cho phép bù ngày nghỉ.
“Vậy... huynh ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi.”
Ban đêm thì hoang đường, ban ngày còn phải giáp mặt nằm chung giường với hắn, thật sự là quá mất mặt.
“Nhéo ta rồi định chạy trốn?” Lục Diễm không hề nhúc nhích, hoàn toàn không định buông tha nàng, giọng nói trầm thấp tới cực điểm: “Sáng sớm bị ngươi trêu chọc như vậy, ta rất khó chịu.”
“Ta đâu có dùng sức...”
Lời này gần như bật ra theo bản năng.
“Thật sao? Không tin thì sờ thử đi.” Hắn dịu giọng dụ dỗ, bao lấy tay nàng, dẫn sang bên người mình...
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai, Hoa Thanh Nguyệt như gặp đại địch, dốc hết toàn lực rút tay về, vội nói: “Ta... ta đói bụng, không còn sức lực...”
Cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Ta đâu nói để ngươi làm gì.”
Hoa Thanh Nguyệt thật sự không ngờ, người này không chỉ trong lòng điên khùng, mà cả thân thể cũng điên cuồng không kém, tối qua giày vò đến nửa đêm mới tạm ngưng, vậy mà vừa mở mắt đã lại tiếp tục.
Ngay cả đám lao dịch trong mỏ quặng của Lương Nguyên cũng chẳng khỏe bằng hắn. Trước kia phụ thân nàng nắm trong tay mấy mỏ quặng, những người lao động làm mấy ngày đã kêu mệt đòi nghỉ.
Tên này thì cứ như cái máy, không biết mệt là gì.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng còn đâu tâm trí mà mưu tính chuyện kế tiếp.
“Tử Nghiên, ta... ta có thể thương lượng với huynh một chuyện được không?” Nàng ngấn nước trong mắt, dáng vẻ đáng thương khẩn cầu.
Bộ dạng như vậy, là người bình thường nhìn thấy cũng không nỡ từ chối.
Nhưng cố tình Lục Diễm không phải người bình thường.
“Không được phép từ chối ta.”
Giọng điệu hắn, vẫn như mọi khi, đầy mùi uy hiếp.
Hoa Thanh Nguyệt mím môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Ta biết không nên từ chối huynh, chỉ là hiện tại ta thật sự rất khó chịu, toàn thân nhức mỏi... Nếu không, tối nay ta chủ động hầu hạ huynh, thế nào?”
“Tối nay?” Hắn nhướng mày, “Hiện tại và tối nay không xung đột.”
Lời nói thản nhiên, ánh mắt đầy trêu tức nhìn nàng, như thể chờ xem nàng còn có thể nói gì.
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi, muốn hắn thương tiếc mình quả thật là chuyện không tưởng, xem ra không bỏ ra chút vốn gốc là không được.
Vì chuyện sắp phải làm sắp tới, nàng nghiến răng, nói: “Tối nay, ta chủ động, thỏa mãn toàn bộ cho huynh... được chưa?”
Hắn từng đưa ra không ít yêu cầu trên giường, muôn hình vạn trạng, giờ xem ra, chỉ có thể bất chấp tất cả.
Lục Diễm rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt từ ngũ quan tinh xảo của nàng lướt qua, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng ướt át kia, rốt cuộc cũng hiểu được mấy chữ “thực tủy tri vị” trong miệng Tần Hoài có hàm nghĩa gì.
Nàng như một đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, khiến người ta không kìm được muốn giày vò, muốn chiếm lấy toàn bộ.
Giờ khắc này, hắn muốn đóa hoa này từ cánh đến nhụy, hoàn toàn thuộc về hắn.
Từ tối qua nàng không còn kháng cự như trước, ngày ấy đã đến, cũng sẽ không còn xa nữa.
Ánh mắt hắn càng thêm tối sẫm, yết hầu liên tục lăn lộn.
“Ngươi nói có thể, nhưng phải ở trong phòng tắm, số lần là do ta định.”
Ngay sau đó, ánh mắt nửa khép hờ, lại bổ sung một câu: “Nếu ngươi than mệt... vậy thì nhân đôi.”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt đến mức gần như nhỏ máu, trừng hắn như không thể tin nổi.
Vừa dứt lời, môi mỏng đã hạ xuống, cắn lấy môi nàng, giọng mị hoặc: “Không đồng ý, thì coi như không tính.”
“Đồng ý, ta đồng ý!”
Không chút nghĩ ngợi, nàng lập tức gật đầu.
Lục Diễm bật cười khẽ một tiếng, buông lỏng cổ tay đang đè ép nàng, lật người nằm xuống bên cạnh.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng ngồi dậy, sợ hắn đổi ý, gấp rút mặc quần áo, không dám chần chừ.
Hắn như nhận ra ý đồ của nàng, khẽ cong môi cười: “Mặc nhanh thế làm gì, trên người ngươi chỗ nào ta chưa từng thấy qua, chưa từng sờ qua đâu?”
Mặt nàng còn chưa kịp hết đỏ, lại càng đỏ hơn.
Lục Diễm cười càng lớn, tâm trạng dường như rất tốt, nàng liền hỏi ra điều mà tối qua đã định nói:
“Tử Nghiên, hôm qua huynh nói ta học không tồi, đều là nhờ Dung nương tử dạy bảo. Ta muốn đến cảm tạ nàng, có được không?”
Sợ hắn từ chối, nàng vội vàng bổ sung: “Dù sao ta cũng phải đến hỏi bệnh của Thanh Dương, để yên tâm nhất vẫn là nên gặp trực tiếp Chương Tự. Nếu không nhờ Dung nương tử, ta e là giờ còn đang giận dỗi với huynh, không biết sẽ ra sao nữa.”
Những lời này không phải giả. Nếu không có Dung nương tử, chắc nàng vẫn đang cứng đầu tranh đấu, nhưng là đánh không lại hắn, bây giờ không biết đã thành ra thế nào rồi.
Nghe đến đó, khóe miệng Lục Diễm nhếch lên.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Muốn ta cho Phi Thất đi theo?”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, nhìn hắn: “Nếu có thể, thì càng tốt.”
“Cuối giờ ta sẽ đến đón ngươi.”
Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện
Chương 112
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương tiếp
Loading...