Văn Triển đuổi kịp nàng, thấy nàng cười rất vui vẻ, nhất thời hoang mang.
Hắn lắc lắc tay áo nàng, nàng lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
Trái tim vừa mới hạ xuống của Văn Triển lại bồn chồn lo lắng.
Hắn do dự một chút, tai đỏ bừng, lặng lẽ luồn tay qua tay áo nắm lấy tay nàng, nắm chặt không buông.
Người qua đường đi ngang qua, "chậc" một tiếng, thật trái luân thường đạo lý. Nhưng nương tử bên cạnh hắn ta nhìn thấy dung mạo của Văn Triển lại tỏ vẻ hâm mộ mà nhìn thêm vài lần.
Lục Vân Sơ thuận tay kéo Văn Triển vào một góc hẻm nhỏ, nấp trong con hẻm không người qua lại, hung dữ nói: "Sao, nói buông là buông, nói nắm là nắm, chàng xem ta là cái gì chứ?"
Đúng là vô lý hết cỡ, một cái mũ to đùng đã chụp xuống rồi, cũng chỉ Văn Triển mới chịu ngoan ngoãn nhận sai.
Hắn viết trên lòng bàn tay nàng: Ta sai rồi. Sau này sẽ không như vậy nữa, nàng bảo buông tay ta mới buông.
Lục Vân Sơ phủi phủi tay: "Chỉ vậy thôi sao? Ta rất buồn đó nha."
Văn Triển không biết phải làm sao cho phải, hoang mang nhìn nàng. Hắn cao hơn Lục Vân Sơ hơn một cái đầu, khi cúi xuống nhìn nàng, hàng mi che khuất nửa đồng tử, đuôi mắt vẽ nên một đường cong hất lên đẹp mắt, chính là đôi mắt như vậy, mà Lục Vân Sơ lại thấy giống như đôi mắt cún con tội nghiệp rủ xuống.
Lục Vân Sơ đảo mắt long lanh, bĩu môi.
Văn Triển nghi hoặc nhướn mày.
Nàng bĩu môi lên.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Văn Triển đoán được một ý nghĩ không tầm thường.
Hắn kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nín cười, nghiêm túc gật đầu.
Văn Triển hóa đá.
Lục Vân Sơ vốn chỉ trêu chọc hắn, cũng không muốn ép buộc hắn, đẩy hắn ra, giả vờ thất vọng tức giận bỏ đi.
Hai người một trước một sau đi đến cửa hàng thịt heo, Lục Vân Sơ vừa hỏi, mới biết hôm nay rất không may, thịt heo đã bán hết.
Lần này nàng thật sự tức giận, trên đầu như đang bốc khói.
"Một chút cũng không còn sao?" Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy xương ống lớn thì sao, bên trên hẳn là còn dính thịt chứ."
Người bán thịt nói giọng miền Bắc, lắc đầu: "Vừa mới bị mua rồi, xương ống lớn còn bán chạy hơn cả thịt heo nữa."
"Vậy tai heo thì sao? Đuôi heo, lưỡi heo cũng được!"
Người bán thịt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Vừa đúng lúc nương tử người bán thịt xách một thùng lòng heo hôi hám ra ngoài, thấy vẻ mặt của hắn ta, lập tức hung dữ trừng mắt: "Làm gì đó!"
Sau khi hung dữ xong, lại ngại ngùng cười với Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ vừa thấy cái thùng trong tay nàng ấy, mắt liền sáng lên: "Cái này bán không?"
Lần này đến lượt nương tử người bán thịt cứng đờ. Nàng ấy nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt rơi vào người Văn Triển đang đứng sau nàng với vẻ mặt như làm sai chuyện.
Nương tử này kỳ quái thật, tướng công kia cũng không ngăn cản, xem ra lại là một tên sợ thê tử.
"Cái này…"
Lục Vân Sơ cười hì hì vỗ vỗ Văn Triển: "Trả tiền!" Kẻ lười biếng đến cả túi tiền cũng không muốn mang theo.
Văn Triển lập tức từ trong tay áo lấy ra túi tiền nặng trĩu, hai tay đưa cho Lục Vân Sơ.
Nương tử người bán thịt trợn mắt: Tên sợ thê tử này còn nghiêm trọng hơn cả nhà bọn họ… chậc chậc chậc.
Lục Vân Sơ thành công mua được một thùng lòng heo, hôi thì đúng là hôi thật, nhưng nghĩ đến mùi vị thơm ngon của lòng heo, nàng có thể nhịn!
Cái thùng khá nặng, Văn Triển muốn giúp nàng xách, bị nàng từ chối. Văn Triển phải giữ cho thơm tho, không thể dính mùi hôi! Nếu không thì ôm không còn vui nữa.
Văn Triển tưởng nàng vẫn còn đang giận, đầu cụp xuống càng thấp hơn.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ lúc nãy, hắn quyết định sửa sai, nghiến răng, kéo Lục Vân Sơ vào trong.
Lục Vân Sơ không hiểu hắn muốn làm gì, đặt thùng lòng heo xuống.
Văn Triển lại tiếp tục kéo nàng vào trong, chỉ đến cuối con hẻm mới thôi.
"Làm gì—"
Chưa nói hết câu, Văn Triển đã hôn nàng.
Lục Vân Sơ trừng mắt, ngoài cửa hẻm người qua kẻ lại, trong con hẻm nhỏ mờ tối, Văn Triển cúi đầu, tấm lưng rộng che khuất thân hình nàng, che nàng kín mít.
Lục Vân Sơ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người đi đường, tiếng rao hàng, đương nhiên, rõ nhất vẫn là tiếng tim đập của Văn Triển.
Nàng cảm giác cả người Văn Triển đều đang run rẩy theo nhịp tim đập, truyền sang nàng, khiến nàng cũng có cảm giác xấu hổ đến run người.
Hứ... kí.ch th.í.ch dữ vậy sao?
Nàng định làm nụ hôn thêm sâu đậm thì hắn đã ngẩng lên, mặt đỏ bừng như nhỏ máu, nhìn nàng tha thiết, tựa hồ đang hỏi: Như vậy được chưa?
Dĩ nhiên là chưa được rồi.
Lục Vân Sơ đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, kiễng chân, nâng cằm, hôn tiếp.
Văn Triển bất ngờ, bị nàng kéo loạng choạng vài bước, sợ nàng té nên không dám giãy giụa, vội đưa tay đỡ lấy lưng nàng, sợ nàng va vào tường đá.
Lúc này hắn không thể che khuất nàng được nữa, Lục Vân Sơ cũng có thể thấy được những người qua lại trên phố.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 126
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...