"Xoẹt" một tiếng, hàn quang loé lên, đoản đao của Văn Giác kề vào cổ họng nàng, giọng điệu quát lớn: "Ngươi đã biết những gì?"
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm.
Tay hắn ta cầm đoản đao gân xanh nổi lên, trong khoảnh khắc càng lúc càng đến gần, nàng cảm nhận được một tia lạnh lẽo nơi cổ họng.
Văn Giác nổi sát tâm.
Lục Vân Sơ còn chưa kịp nghĩ đường lui thì đột nhiên, Văn Giác như bị điện giật, ném đoản đao xuống, ôm đầu đau đớn, sát khí quanh người hắn ta biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn ta ôm đầu, đau đến toát mồ hôi hột.
Lục Vân Sơ đưa tay lên cổ họng, vừa rồi cổ bị đoản đao cứa rách da, có m.á.u chảy ra, nhưng vết thương mỏng manh đang từ từ biến mất, chỉ vài hơi thở, vết thương đã không còn dấu vết.
Nàng toàn thân lạnh toát, nhặt đoản đao dưới đất lên, bước về phía Văn Giác.
Văn Giác ngẩng đầu, định lấy đoản đao lại, bị Lục Vân Sơ một đao cứa vào lòng bàn tay.
Hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, đứng dậy nắm lấy vạt áo nàng, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi muốn làm gì! Sao ngươi dám làm——"
Lời hắn ta nói đột ngột dừng lại, nhìn thấy lòng bàn tay mình không hề hấn gì.
"Tại sao, ta cảm thấy…" Hắn ta nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm: "Ta rõ ràng cảm thấy…"
Lục Vân Sơ bình tĩnh hỏi hắn: "Huynh còn nhớ ta vừa hỏi huynh cái gì không?"
Đầu Văn Giác lại đau lên, hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi bảo ta sắm sửa đồ đạc cho dịp tết."
Thì ra là vậy.
Lục Vân Sơ rốt cục hiểu ra mấu chốt.
Cốt truyện sẽ tự động sửa chữa, chưa đến lúc nhân vật bị thương thì nhân vật sẽ không bị thương, vết thương không cần thiết cho cốt truyện sẽ tự động hồi phục. Tương tự, Văn Triển muốn g.i.ế.c nàng nhưng lại không g.i.ế.c được, cũng là bởi vì cốt truyện chưa đến lúc nàng chết.
Vậy những vết thương cần thiết cho cốt truyện thì sao? Những vết thương trên người Văn Triển… Nữ phụ không còn nữa, không ai làm hắn ta bị thương, hắn ta có còn tiếp tục bị thương không?
Lục Vân Sơ cảm thấy mình bỗng nhiên rơi vào một vùng biển sâu, bóng tối bao vây lấy nàng, không thể thở nổi, nàng quay người chạy về phía đường cũ.
Văn Giác đứng ngây người tại chỗ, cơn đau đầu vẫn chưa dứt, hắn ta có chút mơ màng, hoang mang nhìn bóng lưng Lục Vân Sơ lẩm bẩm: "Không đúng, sao nàng lại tới đây, thị vệ chẳng phải bẩm báo nàng bị thích khách đ.â.m trúng lưng trong yến tiệc hôm ấy sao?"
Lục Vân Sơ chạy về viện thì thấy Văn Triển đang làm theo lời nàng dặn, đúng giờ ra phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp, hắn bị phơi đến nỗi mơ màng buồn ngủ, mắt gần như không mở ra nổi.
Khóe mắt liếc thấy bóng dáng ai đó chạy về phía mình, hắn mở mắt, thấy là Lục Vân Sơ, vội vàng vịn cột đứng dậy, bước nhanh về phía nàng, ánh mắt đầy quan tâm.
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến phán đoán của mình, tâm trạng phức tạp.
Nàng lắc đầu tỏ ý mình không sao, nói với Văn Triển: "Vào nhà thôi."
Văn Triển thấy nàng thật sự không có vết thương nào trên người, thở phào nhẹ nhõm, theo nàng vào nhà.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Vết thương của chàng sao rồi?"
Văn Triển biết nàng lo lắng, nghiêm túc viết: Đã không sao rồi, ta mỗi ngày đều bôi thuốc.
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm quyển sổ Văn Triển đưa, im lặng hồi lâu, trực giác mách bảo hắn đang nói dối.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Văn Triển: "Văn Triển, chàng có lừa ta không?"
Lông mi Văn Triển run lên, cụp mắt che giấu ánh nhìn.
Lục Vân Sơ đưa tay kéo ống tay áo hắn lên, xem qua cổ tay hắn. Đúng như Văn Triển nói, hắn có bôi thuốc cẩn thận, thuốc bột phủ kín vết thương, không thấy rõ tình hình cụ thể.
Lục Vân Sơ nghĩ ngợi một hồi, nói với Văn Triển: "Cởi y phục ra."
Văn Triển ngẩng phắt đầu, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn.
"Vết thương của chàng chưa lành phải không?" Lục Vân Sơ hỏi.
Văn Triển cúi đầu im lặng.
Lục Vân Sơ hỏi tiếp: "Chàng nói đã bôi thuốc cẩn thận, vậy vết thương trên lưng thì sao?" Nàng nắm lấy ống tay áo Văn Triển, đưa vết thương trên cổ tay cho hắn xem: "Nếu vết thương lành chậm như vậy, thì vết thương trên lưng chắc chắn chưa đến giai đoạn có thể không cần bôi thuốc."
Nàng đứng gần như thế, dù Văn Triển có cúi đầu thế nào, nàng vừa ngẩng lên là có thể thấy sự bối rối trong mắt hắn.
Lục Vân Sơ buông tay áo hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Chàng sợ ta lo lắng sao?"
Văn Triển mím môi, vẫn không lấy giấy bút ra, điều này chứng tỏ hắn không muốn trả lời.
Lục Vân Sơ không ép hắn nữa, kéo hắn đi vào phòng trong: "Vào trong đi, trong đó ấm hơn."
Văn Triển đi theo sau nàng, vô cùng bồn chồn.
Nàng đi đến bên giường, nói với hắn: "Cởi ra đi, để ta xem lưng chàng."
Văn Triển không nhúc nhích.
Lục Vân Sơ đến gần, ngón tay chạm vào vạt áo hắn: "Muốn ta tự làm sao?"
Hơi thở Văn Triển lập tức rối loạn, hắn bất an nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
"Không sao, để ta xem." Giọng nàng dịu dàng, lời nói như làn gió quấn quanh vành tai hắn, Văn Triển theo bản năng nghiêng đầu, tránh đi cơn rung động bất an đó.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 49
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...