Văn Giác biết mình đuối lý, nhai sủi cảo ngon lành, im lặng.
Liễu Tri Hứa cũng ăn hơi vội, nàng ấy dùng tay quạt quạt hơi nóng, ngượng ngùng giải thích: "Nhân có nhiều nước, hơi nóng, xì xụp."
Đối với nữ chính, Lục Vân Sơ khoan dung hơn rất nhiều: "Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều, bốn chúng ta chắc chắn không ăn hết đâu."
Văn Triển bỗng đưa quyển sổ qua, hỏi: "Còn thừa có thể cho người khác ăn được không?"
Lục Vân Sơ không hiểu: "Cho ai?"
Hắn viết trên giấy: "Hạ nhân."
Rất khó để diễn tả cảm giác này, giống như hơi nóng bốc lên nghi ngút trên bàn ăn len lỏi vào tận đáy lòng, lòng n.g.ự.c Lục Vân Sơ mềm nhũn.
Nàng mỉm cười: "Đương nhiên rồi." Đây chẳng phải là cái Tết náo nhiệt mà nàng mong đợi sao?
Nàng cùng Văn Triển vào bếp lấy một cái chậu to, múc một chậu sủi cảo, mang bát đũa ra cửa sân.
Vẫn là những khuôn mặt quen thuộc đó, quanh năm suốt tháng làm nhiệm vụ tận tụy như các nhân vật phụ.
Lục Vân Sơ đưa cái chậu cho họ: "Cả năm vất vả rồi, trời lạnh, ăn chút sủi cảo đi, tối nay về sớm ăn Tết." Họ cũng là những nhân vật phụ đáng thương, cùng chung cảnh ngộ với Văn Triển.
Các nha hoàn ngẩn người: "Ăn Tết?"
Một lúc sau, họ mới bừng tỉnh, ngước nhìn vầng trăng lẩm bẩm: "Đêm giao thừa."
Có lẽ vì trong cốt truyện không viết về khoảng thời gian này, cuối cùng họ không còn thờ ơ máy móc như vậy nữa, run rẩy nhận lấy bát đũa và sủi cảo, biết ơn nói lời cảm ơn.
Lục Vân Sơ cười tươi với Văn Triển: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hai người đi ra ngoài một đoạn, phía sau mới vang lên tiếng cười vui sướng của đám nha hoàn.
"Ngon quá."
"Phải đó, nóng hổi luôn."
"Vừa rồi tiểu thư nói về ăn Tết, về ăn Tết... tối nay chắc là không cần phải đứng ở đây nữa."
...
Lúc này Lục Vân Sơ rất muốn nắm lấy tay Văn Triển, hỏi hắn có giống đám NPC kia không, trong đêm giao thừa lạnh lẽo này cảm nhận được một tia ấm áp thoát khỏi sự gò bó của cốt truyện.
Hay là… hắn cảm nhận được, nên mới muốn chia sẻ hơi ấm này cho họ?
Nàng nhìn Văn Triển, hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt chứa ý cười dịu dàng.
Hai người trở lại nhà chính, Văn Giác đã ăn gần hết phân nửa số sủi cảo trên bàn.
Lục Vân Sơ cảm thấy đúng lúc có một cái thùng cơm cũng tốt, ăn vui vẻ, trông cũng náo nhiệt.
Nàng ngồi xuống ghế, nói với Văn Giác: "Đừng chỉ lo ăn sủi cảo, thử các món khác nữa."
Nàng vừa mời mọc như vậy, Văn Giác liền thấy cảnh giác, do dự nhìn nàng, tăng tốc độ càn quét sủi cảo.
Lục Vân Sơ cạn lời, tên này đúng là không thể cho sắc mặt tốt: "Ăn thì ăn không thì thôi, mắc bệnh à."
Văn Giác ăn của người ta miệng ngắn, nhỏ giọng lầu bầu: "Rắn rết."
Lục Vân Sơ đưa tay với miếng giò heo, Văn Giác theo bản năng ngăn lại: "Sao ngươi có thể dùng tay được?" Thô lỗ, bất lịch sự quá.
Lục Vân Sơ cãi lại: "Ta không dùng tay thì dùng gì, dùng lưỡi rắn của ta à?"
Thôi được, Văn Giác đuối lý, ngậm miệng ăn sủi cảo.
Lục Vân Sơ ngày thường không thích ăn giò heo quá nhiều mỡ, nhưng đến đêm giao thừa, càng nhiều mỡ thì lại càng thấy no đủ, hương vị năm mới nồng đậm đến từ những món ăn này không gì thay thế được, cứ như thiếu món mặn lớn thì lại mất đi không khí vui vẻ.
Giò heo được hầm nhừ, đến cả nước dùng cũng sền sệt, da heo mềm dẻo dính nhớt, óng ánh sáng bóng, xé ra thì bên trong mỡ trong veo, thịt nạc hồng hào, màu sắc tuyệt vời, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Món giò heo kho tàu này dùng nước hầm lâu năm, hương vị đậm đà, béo nạc xen lẫn, rất vừa miệng. Nhìn thì ngấy mỡ, nhưng ăn vào lại không quá ngấy, phần mỡ và bì đã được hơi nóng hầm đến mềm nhừ, nhất là phần mỡ, cứ như sắp tan chảy ra vì sức nóng, tan ngay trong miệng.
Gặm giò heo phải cẩn thận một chút, kẻo cắn một cái, dầu mỡ lại chảy ra theo khóe miệng.
Lục Vân Sơ tự mình ăn cũng không quên Văn Triển, dùng đũa gắp cho hắn một miếng nhỏ, lại bẻ cho hắn một miếng màn thầu.
Tóm lại là nàng ăn gì, Văn Triển cũng được chia một miếng nhỏ.
Văn Giác lẩm bẩm: "Chậc, cho mèo ăn kìa."
Văn Triển lần đầu tiên được ăn món nhiều mỡ như vậy, thịt mỡ vừa vào miệng đã tan ra, hương thơm béo ngậy cùng vị nước tương thoang thoảng phút chốc tràn ngập khoang miệng, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái, đây chắc là sức mạnh đặc biệt mà thịt mang đến.
Hắn rất thích, ăn cùng với màn thầu, để hương thơm tinh tế lưu luyến nơi đầu lưỡi.
Văn Giác nhìn đến thèm rỏ dãi, nuốt nước miếng ừng ực, nhân lúc Lục Vân Sơ cúi đầu, nhúng màn thầu vào đĩa giò, nước thịt sền sệt ngay lập tức làm màn thầu loang lổ màu nước tương.
Màn thầu Lục Vân Sơ làm giống như những món khác của nàng, chú trọng đến độ chắc, bánh tròn trịa, trắng muốt phồng phồng, dai ngon tuyệt vời, chấm với nước thịt thì thật là đã ghiền.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 59
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...