——Nhưng ta không tìm thấy nàng, ta đã tìm rất lâu.
Văn Triển bỗng nhiên hít thở ngắn, giống như bị nghẹn đến cùng cực, không nhịn được hít sâu một hơi để thở. Dĩ nhiên, cũng giống như nghẹn ngào.
Hắn vội vàng viết: Ngựa chạy rất chậm, tuyết lại quá lớn, che lấp dấu vết…
Chưa viết xong chữ cuối cùng, Lục Vân Sơ đã vòng tay ôm lấy hắn.
Nàng hành động mạnh bạo, gần như nhào vào người Văn Triển, hắn cứng người lại, không dám động đậy, sợ làm đau vết thương trên tay nàng.
"Chàng giỏi quá, tìm được ta nhanh như vậy, cứu ta một mạng." Nàng ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chàng, A Triển."
"Meo!" Một tiếng kêu giả uy hổ vang lên, thì ra là tia lửa b.ắ.n vào đuôi con mèo nhỏ, khiến nó giật mình nhảy dựng lên, đuôi xù ra như đuôi cáo.
Văn Triển cầm cành cây bất động, cứng đờ như tượng đá, theo bản năng rụt cánh tay và vai lại, để nàng dễ dàng ôm lấy mình hơn, không chạm vào đôi tay đã được băng bó.
Hắn rụt rè như vậy, dường như sợ nàng động vào vết thương, hắn có thể phối hợp nhường nhịn vô điều kiện, cho đi mà không cần nhận lại.
Lục Vân Sơ cọ cọ vào vai hắn: "Thật mà." Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn, giấu kín sự thay đổi của số phận không thể nói ra trong lời nói: "Ta suýt nữa thì gãy chân, đau lắm. Lại còn là ngày tuyết rơi, m.á.u chảy ra tuyết nhanh chóng đóng băng, vừa lạnh vừa đau."
Hơi thở của Văn Triển trở nên rất nhẹ, lông mi run lên không ngừng.
"Vậy nên, chút thương tích này không là gì cả." Nàng cười nói: "Đừng giận nữa."
Tiếng cười hời hợt của nàng khiến Văn Triển đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Hắn nhíu mày, trừng mắt, khóe miệng cũng mím chặt, ra vẻ tức giận.
Nhưng trong mắt lại đẫm lệ, khóe mắt còn hơi đỏ, hơi thở cũng rất loạn, nín thở, vừa buồn vừa tủi thân, phồng má lên, không biết đang dỗi ai.
Ôi chao. Lục Vân Sơ thầm kêu lên trong lòng, không thể nào, chuyện này... không đến mức đó chứ.
Chỉ là suýt nữa thì gãy chân thôi, nếu hắn biết hai kiếp trước nàng không chỉ gãy chân, mà còn hai lần bị b.ắ.n chết, vậy có phải sẽ đau lòng đến phát khóc không.
Chỉ liếc nhìn một cái, Văn Triển liền quay đầu đi, cụp mắt xuống, nhìn xiên xuống đất, che giấu cảm xúc ướt át trong mắt.
Cái dáng vẻ này thật là... quá đáng, Lục Vân Sơ thầm chửi thề trong lòng.
"Ai da!" Nàng giả vờ mất thăng bằng, tay vẫn vòng quanh người hắn, mượn lực nhào về phía trước, đột nhiên áp mặt vào má hắn.
Hun hun!
Không phải nàng không đủ kiên định, tư tưởng sa sút, lắm mưu mô chước quỷ muốn hun hun, mà là sức cám dỗ quá mạnh!
"U meo!!" Một tiếng tru vang lên, gió tuyết bên ngoài đột nhiên mạnh lên thổi tia lửa vào đuôi con mèo, làm cháy một dúm lông, khiến nó giật mình nhảy dựng lên, vùng vẫy giữa không trung, rơi xuống đất lăn một vòng, lông xù lên như con cừu.
Nó rụt cổ lại, cảnh giác đánh hơi không khí, sợ ngọn lửa vừa l.i.ế.m mình lại vọt ra l.i.ế.m thêm lần nữa.
Cả người căng cứng, cố tỏ ra bình tĩnh, khí thế hung hăng—— giống hệt Văn Triển lúc này.
Cơ thể Văn Triển dần dần thả lỏng.
Lục Vân Sơ áp mặt vào xong liền rời khỏi hắn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy hắn.
Đầu ngón tay hắn cầm cành cây vì dùng sức mà trắng bệch, nhưng dần dần, màu trắng bệch chuyển sang màu hồng nhạt, lan đến cổ cũng nhuốm một tầng màu khói.
May mà trời lạnh, hắn mặc nhiều áo, bọc kín người, không để lộ làn da trắng hồng.
Hắn rất muốn mở miệng nói, để Lục Vân Sơ đứng dậy, hoặc là để nàng đứng vững, hắn tự mình đứng dậy.
Thế nhưng hắn không thốt nên lời, chỉ biết nín nhịn, dùng cành cây vẽ vài đường xuống đất ra vẻ sốt ruột.
Thấy dáng vẻ sốt sắng của hắn, Lục Vân Sơ tự cảm thấy mình thật hư hỏng, nhưng nàng vẫn không muốn đứng dậy. Nàng chuyển chủ đề: "Tối qua chàng bế ta đến cái miếu hoang này hả?"
Văn Triển gật đầu.
Vậy là qua đêm ở đây rồi. Lục Vân Sơ hỏi: "Chàng chỉ có một cái áo choàng, toàn bộ dùng để đắp cho ta, chàng không lạnh sao?"
Lúc nàng nói chuyện bình thường sẽ làm Văn Triển phân tâm, hắn không còn ngẹn ngào nữa, cụp mắt, nghiêm túc viết: Không lạnh, có đống lửa.
Lục Vân Sơ nhìn đống cỏ mềm mại dưới thân mình, lại nhìn tấm thảm cầu nguyện rách nát bên đống lửa, kinh ngạc nói: "Đêm qua chàng không ngủ à?"
Văn Triển gật đầu.
"Ngồi bên đống lửa cả đêm?"
Hắn tiếp tục gật đầu.
Lục Vân Sơ á khẩu, không nhịn được dụi vào vai hắn: "Chàng làm sao vậy, suốt ngày hành hạ thân thể mình."
Văn Triển lại cứng đờ, nhưng không phải kiểu cứng đờ xù lông, thân thể hắn cứng đờ, nhưng đầu ngón tay lại mềm nhũn, suýt chút nữa thì không cầm nổi cành cây.
Con mèo hoang xù lông bên cạnh cuối cùng cũng yên lặng, cuộn tròn lại ngủ, l.i.ế.m đầu đuôi, phát ra tiếng gừ gừ hạnh phúc.
Lục Vân Sơ vẫn đang đợi câu trả lời của Văn Triển, thấy hắn không nhúc nhích, bèn hắng giọng nhắc nhở: "Hửm?"
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 89
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...