Những buổi tiệc như thế này, thức ăn đều được nấu sẵn từ trước, mà giờ khai tiệc lại sớm muộn khác nhau, nên đầu bếp chỉ có thể giữ ấm món ăn để chờ gia chủ gọi, vì vậy hương vị món ăn giảm đi rất nhiều.
Lục Vân Sơ nếm thử một miếng thịt dê nướng, thịt hơi nguội, lại nặng mùi hôi, gia vị cũng ít, không có linh hồn ẩm thực là thì là, nàng nuốt vội xuống rồi mở hộp cơm của mình ra.
Hôm nay nàng nghĩ cả ngày xem nên mang gì đi, cuối cùng quyết định làm một bát lẩu cay cốt xương. Lẩu cay thường được gắn với những quán ven đường, bị gán cho cái mác rẻ tiền. Người lớn tuổi cứ nghe đến ba chữ "lẩu cay" là liền buột miệng thêm ba chữ "không sạch sẽ". Nhưng đối với Lục Vân Sơ, lẩu cay đúng là một anh hùng lao động thầm lặng trong giới ẩm thực.
Muốn làm món lẩu cay ngon tuyệt đỉnh thì rất khó, nhưng muốn làm dở cũng không hề dễ dàng. Quan trọng nhất là, vạn vật đều có thể cho vào lẩu, chỉ cần cho rau thịt mình muốn ăn vào nồi lẩu, đun sôi lên, chỉ cần một cái bát là có thể thoải mái tận hưởng hương vị phong phú như mâm cỗ Mãn Hán Toàn Tịch.
Cái tên lẩu cay có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, đi về phía Bắc, trải qua sự cải biến khôn ngoan của những người lao động, hương vị đã hoàn toàn thay đổi. Nếu không ăn được cay quá, sẽ dùng nước cốt xương heo làm nước dùng, thịt gà để tăng hương vị; khi trời lạnh dễ nguội, sẽ rưới một lớp dày sốt mè sền sệt lên trên, giữ cho nước dùng được nóng.
Lục Vân Sơ mở nắp hộp, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa ra.
Mọi người trên bàn đều nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, nghe nói sau khi bị bắt gặp vụng trộm, Lục Vân Sơ đã trở nên điên điên khùng khùng, bây giờ xem ra đúng là bệnh không nhẹ.
Lục Vân Sơ tất nhiên hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó, nhưng nàng chẳng bận tâm, những người này chỉ là NPC không có suy nghĩ độc lập, nếu nàng cũng hoà nhập vào bối cảnh, ngoan ngoãn làm một nền tảng, làm khổ cái dạ dày của mình, thì mới đúng là có bệnh.
Kể cả nếu có một ngày chạy theo cốt truyện gặp phải người chết, chỉ cần đến giờ cơm, nàng vẫn có thể móc đồ ăn ra rồi xì xụp ăn.
Nàng gọi nha hoàn đến múc cho Văn Triển một bát nhỏ, đợi nha hoàn đặt bát trước mặt Văn Triển rồi mới tự mình múc một bát, cúi đầu ăn.
Nàng gắp một viên cá, thổi phù phù vài cái.
Cách bức bình phong, Văn Triển nhìn nàng, bỗng nhiên cầm đũa lên, học theo động tác nàng gắp viên cá viên, thổi phù phù vài cái.
Cá viên làm từ cá tươi sống nhảy tanh tách là ngon nhất, không giống như thời hiện đại thêm một đống bột năng và chất tăng vị, cắn một miếng, vị cá tươi thuần khiết lập tức tràn ngập khoang miệng, như ngay lập tức bị kéo đến bờ biển ngập tràn ánh nắng.
Cá viên cũng chia làm nhiều loại, có loại dai giòn sựt sựt, có loại giòn tan mềm mại, cũng có loại mềm mại như đậu hũ. Ví dụ như cá viên làm từ bụng cá và mỡ heo trộn lẫn, trắng trẻo, mềm mại, ngon ngọt không ngấy, chạm vào răng liền tan ra, khiến người ta tâm tình đại hảo.
Nàng ung dung tự tại ăn, khiến cả bàn người đều ngẩn ra nhìn nàng, éo le thay đồ nàng ăn nhìn lộn xộn một bát lớn, chẳng hề tinh xảo, nhưng mùi vị thật sự hấp dẫn, cứ chui thẳng vào mũi người ta.
Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu, những người đang quan sát nàng lập tức thu hồi ánh mắt, giả bộ như đang trò chuyện vui vẻ.
Nàng lười nói chuyện với NPC, đang định xem trên bàn có nguyên liệu quý hiếm nào thì khóe mắt liếc thấy Liễu Tri Hứa.
NPC không quan trọng, nhưng nữ chính quan trọng nha!
Nàng nháy mắt với Liễu Tri Hứa: "Ăn chút không?"
Liễu Tri Hứa lại bắt đầu trầm tư. Nhưng nàng ấy chưa kịp nghĩ ra điều gì thì đã bị mùi hương lôi kéo.
Nàng ấy xuất thân cao quý, được nuông chiều từ nhỏ, ở địa phương này xem như nửa vị công chúa, từ nhỏ đến lớn tham gia yến tiệc, chưa từng một lần nào là vì ăn uống. Trọng điểm của yến tiệc không phải là ăn, nàng sỹ cho rằng đó là điều mọi người đều công nhận, vì vậy từ lúc ngồi vào bàn nàng ấy chưa từng động đũa.
Giờ Lục phu nhân hỏi nàng sỹ như vậy là có ý gì?
Nàng ấy chưa kịp nghĩ ra đáp án, thân thể đã thành thật gật đầu.
Vì thế Lục Vân Sơ lại chia cho nữ chính đại nhân một bát.
Liễu Tri Hứa mặt hơi đỏ, nhưng bụng đói, thật sự không nhịn được. Trong lòng nàng ấy không ngừng an ủi bản thân, biết đâu đây là quy củ của nơi này, cũng không đến mức thất lễ.
Lục Vân Sơ gắp cho nàng ấy vài sợi mì, mì nằm dưới đáy bát, thấm đẫm nước dùng, bị tương mè hòa quyện thành một khối, khuấy lên dính dính.
Sợi mì phủ đầy nước dùng và tương mè ăn vào mềm mại, hương thơm của ngũ cốc từ mì chính là nền tảng, mang theo hương vị phong phú của tất cả các nguyên liệu, có thể nói là tập hợp của mỹ vị, chưa kịp nhai kỹ đã không nhịn được nuốt xuống, hơi nóng lan tỏa đến tận dạ dày.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 39
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...