Xem ra là tỉnh rồi.
Lục Vân Sơ khoanh tay: "Tỉnh rồi thì dậy đi, đến giờ ăn cơm chiều rồi."
Cái bọc chăn im lặng, sau đó chậm rãi nhúc nhích, Văn Triển vén chăn ngồi dậy, không dám nhìn Lục Vân Sơ, đầu sắp chôn vào n.g.ự.c rồi.
Lục Vân Sơ kỳ thực không hề giận, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nhận lỗi chuẩn bị chịu đòn của Văn Triển, lại rất muốn trêu chọc hắn.
Nàng không nói lời nào, xoay người vào bếp bê thức ăn.
Văn Triển nhanh chóng đứng dậy, đi theo sau nàng, vội vàng giành lấy đĩa thức ăn và bát.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ. Cũng không biết là xấu hổ hay sợ hãi.
Tay hắn không đủ, không thể bưng hết bát đĩa lên bàn, chỉ có thể chạy tới chạy lui một cách cần mẫn, Lục Vân Sơ đương nhiên ngồi bên bàn đợi hắn bận rộn.
Sau khi bưng xong lượt cuối cùng, hắn đặt bát xuống, luống cuống tay chân nhìn Lục Vân Sơ.
Đúng lúc Lục Vân Sơ tưởng hắn muốn móc quyển sổ nhỏ ra xin lỗi, thì thấy Văn Triển lặng lẽ lui về góc tường, đứng nghiêm chỉnh, ra vẻ chuẩn bị bị phạt đói bụng.
Lục Vân Sơ:...
Lục Vân Sơ vốn dĩ không định phạt hắn, không ngờ Văn Triển lại tự giác như thế, khiến nàng bất giác nghĩ đến một biểu cảm: Có ý thức tự quản lý khá tốt.jpg
Buổi trưa ăn đồ nặng mùi, cho nên buổi tối nàng làm chút cháo thanh đạm, sủi cảo chiên và cà tím nhồi thịt, hương vị rất gia đình.
Thực ra Văn Triển chắc phải biết Lục Vân Sơ không giận, bởi vì đối diện chỗ ngồi của nàng vẫn còn bày bát của hắn, nhưng mà hắn quá hổ thẹn, trong đầu ong ong, lơ mơ lờ mờ, căn bản không nghĩ ra điều này.
Buổi chiều hắn ngủ say, nhanh đói, lúc này trong bụng trống rỗng, ngửi thấy mùi thơm của bữa tối, đứng ở góc tường hồn bay phách lạc.
Hắn muốn ngẩng đầu nhìn lên bàn, nhưng vừa nghĩ lại chiều nay làm bậy làm bạ, lập tức lại cúi đầu xuống không còn chỗ dung thân.
Uống rượu hại thân, về sau hắn nhất định sẽ không uống rượu nữa.
Có tiếng bát đũa va chạm truyền đến, chắc là Lục Vân Sơ bắt đầu dùng bữa rồi.
Văn Triển nghĩ đến món ăn lúc nãy bê cơm thấy được, lại là cách nấu hắn chưa từng ăn qua, cho dù lúc đó tâm trạng không tập trung không nhìn kỹ, ngửi cũng thấy thèm vô cùng.
Lục Vân Sơ ăn một miếng sủi cảo chiên, đặt đũa xuống, cầm thìa húp một ngụm cháo trắng, cháo trắng ấm nóng thanh đạm xuống bụng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiếng ăn cơm của nàng rất nhẹ, nhưng Văn Triển nghe thấy lại rất rõ ràng, đến cả tiếng húp cháo cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Bất chợt, Lục Vân Sơ mở miệng: "Chàng lại đây."
Văn Triển vẫn đang thả hồn, vừa nghe thấy nàng lên tiếng, theo bản năng liền làm theo lời nàng, ngoan ngoãn đi về phía bàn.
Đi được vài bước, nghĩ lại chiều nay dính lấy nàng làm bậy, lập tức chân tay cứng đờ cùng lúc di chuyển, mặt cũng trong chớp mắt đỏ bừng.
Hắn đi đến cạnh bàn, cúi đầu, chẳng dám nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt tự nhiên rơi xuống bàn.
Ơ kìa, sao lại có bát của hắn, một bát cháo trắng to thế này, là cho hắn dùng bữa à?
Sủi cảo trông ngon mắt thật, khác hẳn với loại luộc, bề mặt sủi cảo ánh lên một tầng dầu mỡ nhàn nhạt, vỏ bánh cũng không quá ướt, hẳn là ăn sẽ dai hơn loại luộc. Tất cả sủi cảo đều được đặt trên một cái bánh trứng sữa vàng ươm, bên trên còn rắc vừng.
Món ăn bên cạnh trông lạ mắt ghê, ban nãy hắn đã thắc mắc không biết làm từ gì, giờ nhìn thêm mấy lần nữa cũng vẫn không hiểu ra. Nhưng mà hắn đoán bên ngoài được tẩm bột mì, rồi đem chiên ngập dầu, nên trông vàng ruộm giòn tan, thoang thoảng mùi dầu thơm.
Lục Vân Sơ nhìn sang Văn Triển, hắn cúi đầu, nhưng do dáng người cao nên Lục Vân Sơ ngồi trên ghế vẫn thấy được nửa khuôn mặt hắn.
Ánh mắt hắn cứ vô thức liếc qua liếc lại chỗ thức ăn, đúng là đang thèm thuồng rồi.
"Chàng không định ăn cơm sao?"
Văn Triển nuốt nước bọt ực một cái, vùi đầu thấp hơn nữa, dùng hành động này để bày tỏ sự áy náy.
"Chàng còn nhớ buổi chiều đã làm gì không?"
Văn Triển gật đầu.
"Không có gì muốn nói với ta sao?"
Hai tai Văn Triển đỏ bừng như sắp nhỏ máu, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, hắn quá xấu hổ, đến nỗi ngoài xin lỗi ra thì không biết nói gì hơn.
Hắn đang định lôi giấy bút ra thì Lục Vân Sơ lên tiếng ngăn lại: "Thôi được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, nhiều thế này, đừng lãng phí."
Thật ra Lục Vân Sơ nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, nhưng trong mắt Văn Triển đang áy náy thì lại thành ra nàng không muốn để ý đến hắn, đang giận, còn không muốn nghe hắn nói gì cả.
Hắn ngước lên nhìn nàng một cái, thấy nàng đang cúi đầu lặng lẽ húp cháo, trong lòng càng thêm lo lắng, rón rén ngồi xuống đối diện nàng.
Hắn thử cầm đũa lên, thấy Lục Vân Sơ không phản ứng gì, mới len lén đưa đũa về phía cà tím nhồi.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 182
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...