Nha hoàn ngạc nhiên nói: "Tiểu thư, đương nhiên là không phải, y phục của người vẫn tốt đẹp, ai dám nhìn dáng vẻ không mặc y phục của người, nô tỳ móc mắt bọn họ."
"Vậy tình cảnh lúc đó thế nào?"
"Chỉ là người với hắn cùng ở một phòng thôi." Đại nha hoàn trông có vẻ rất thẳng thắn, nói đến chuyện này lại đỏ mặt.
Lục Vân Sơ không lời nào để nói: "Chỉ vậy thôi?"
Đại nha hoàn gật đầu.
Nàng đang định chửi bậy, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, có vẻ Văn Triển đã tắm xong.
Nàng vội bảo nha hoàn lui xuống, lấy thuốc đặt bên đầu giường, thấy Văn Triển đi tới, rút nút chai sứ, có chút ngượng ngùng nói: "Thoa thuốc đi, thoa nhiều vào, thoải mái."
Nói xong gãi gãi đầu, xoay người đi tủ y phục tìm chăn.
Văn Triển ngồi bên giường, nghe tiếng bước chân của nàng khi gần khi xa, dường như là nằm xuống rồi lại phát hiện mình chưa rửa mặt, vội vã chạy đến nhà bếp nhỏ, rửa xong lại về tìm bàn chải đánh răng, một lúc lâu mới yên.
Đợi nàng bận rộn xong, thế giới liền yên tĩnh lại, Văn Triển ngồi bên giường, cảm nhận mùi thuốc lan tỏa giữa giường chiếu.
Hắn quen nhìn trong bóng tối chờ trời sáng, nhưng lúc này ngửi mùi thuốc nồng đến mức cay mũi, hắn lại có chút buồn ngủ.
Hắn được bao bọc bởi một mùi hương an lành, là mùi thuốc tỏa ra trong phòng sau khi nàng rút nút chai lúc nãy. Mùi này khiến hắn không tự chủ được thả lỏng, từ từ dựa vào mép giường, bất giác lâm vào giấc mộng mơ màng.
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Lục Vân Sơ thấy đại nha hoàn vào dâng cơm, liền bảo nàng ta sai người dọn dẹp viện. Tưởng rằng phải tốn nhiều lời, nào ngờ đại nha hoàn lập tức ưng thuận: "Tiểu thư nói phải, vài ngày nữa Văn đại công tử sẽ về phủ, chắc hẳn khi về sẽ ghé thăm bên này."
Nàng ta nói xong làm vẻ mặt thông hiểu, khiến Lục Vân Sơ không khỏi nhíu mày.
Văn đại công tử... nam chính đây mà.
Hai kiếp trước bị truy sát khiến Lục Vân Sơ có ấn tượng không thể phai mờ với Văn Giác. Tuy biết nữ phụ độc ác trong sách đáng tội, nhưng khi xuyên không đến làm vật thế tội, Lục Vân Sơ không khỏi oán hận Văn Giác.
Nàng thở dài, đón lấy hộp cơm, đang định mở ra xem đưa những gì ăn thì thân thể chợt cứng đờ.
"Hắn về rồi, mang theo nữ nhân kia ư?" Lục Vân Sơ nghe giọng mình trầm xuống, không tự chủ được xoay người nhìn đại nha hoàn.
Đại nha hoàn rụt rè đáp: "Vâng, vừa đến cửa phủ."
Trong lòng Lục Vân Sơ nảy sinh dự cảm chẳng lành, quả nhiên, giây sau, nàng "bịch!" một tiếng ném hộp cơm xuống đất: "Ta phải xem thử người gọi là 'biểu muội' kia là mỹ nhân gì."
Chủ tử nổi giận, đại nha hoàn sợ hãi lập tức quỳ xuống, run rẩy không dám lên tiếng.
Nàng ta cảm thấy chủ tử bước mạnh ra ngoài, váy áo tung bay gió thổi khiến nàng ta giật mình, rồi gió mang đến những lời lẩm bẩm kỳ quặc: "Đệt mợ ta biết mà, làm gì không làm lại đi phí phạm lương thực, tác giả này có bệnh à, hu hu hu bữa sáng của ta."
Đại nha hoàn: ...?
Văn Giác xuống ngựa, nhìn về phía xe ngựa bên cạnh, dịu giọng nói: "Liễu cô nương, đến rồi."
Trong xe vang lên tiếng động nhẹ nhàng, một bàn tay ngọc vén rèm xe, lộ ra gương mặt kiều diễm động lòng người. Nàng ấy mỉm cười với Văn Giác, vịn lấy tay nha hoàn đưa tới, bước xuống bậc thang, phong thái đoan trang, cử chỉ khiến người say đắm.
Văn Giác nở nụ cười trên mặt, nghiêng người tránh, vươn tay dẫn đường: "Liễu cô nương, mời."
Liễu Tri Hứa mỉm cười gật đầu, thong thả bước vào phủ, dáng người yểu điệu, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chân phải nàng ấy có phần khập khiễng.
Nụ cười trên mặt Văn Giác biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa, thầm thề, đợi ngày sau giành được thiên hạ, nhất định sẽ vì Tri Hứa tìm hết danh y trị bệnh!
Hắn ta theo sau Liễu Tri Hứa vào phủ, sai người đưa Liễu Tri Hứa đến viện tốt nhất trong phủ ở, còn dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Liễu Tri Hứa mặt hơi ửng hồng, cúi đầu tạ ơn, theo nha hoàn rời đi.
Văn Giác nhìn bóng dáng Liễu Tri Hứa rời đi, hồi lâu không thể rời mắt. Đang định xoay người thì khóe mắt chợt thấy từ xa ở góc đường chạy đến một nữ tử áo đỏ, phong phong hỏa hỏa, cách xa như vậy cũng cảm nhận được nàng không phải người hiền lành.
Ánh mắt Văn Giác chợt thu hẹp, nghiến răng nói: "Lục Vân Sơ!" Con điên này sao vẫn chưa yên phận!
Liễu Tri Hứa cảm thấy có người chạy đến, theo bản năng tránh đi, nào ngờ người này lại đứng chặn trước mặt nàng ấy.
"Cô là ai?" Nữ tử áo đỏ hất cằm hỏi.
Liễu Tri Hứa nhíu mày, nói: "Vị cô nương này..."
"Ta không phải cô nương, ta đã gả vào phủ Văn, là chủ nhân nơi này."
Liễu Tri Hứa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ.
Tưởng rằng sẽ đối diện với một gương mặt khắc nghiệt độc ác, nào ngờ lại thấy một khuôn mặt đang cố gắng nặn ra nụ cười.
Lục Vân Sơ mặt đầy thiện ý, nhưng giọng nói lại cực kỳ cay nghiệt: "Cô họ gì tên chi?"
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 9
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...