Qua lớp vớ trắng có thể thấy, mắt cá chân nàng đã sưng lên rất nhiều.
Lục Vân Sơ chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang nói chuyện túi thơm: "Ta sai rồi, ta không có ý định lấy trộm đồ của chàng, thật sự là…"
Chưa nói hết câu, Văn Triển đứng dậy bỏ đi.
Trong lòng nàng "thịch" một tiếng, xem ra lời giải thích này quá ba láp rồi.
Nàng xoa xoa thái dương, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Văn Triển ôm y phục sạch sẽ, khăn tay, cầm theo hòm thuốc đi tới.
Hắn đưa những thứ này cho Lục Vân Sơ, lòng Lục Vân Sơ nhất thời mềm nhũn, thừa thắng xông lên giải thích: "Ta có nỗi khổ tâm, không thể không làm theo hắn, nhưng mà không phải xuất phát từ bản ý của ta, ta sẽ cố gắng——"
Lời chưa dứt, Văn Triển lại bỏ đi.
Dáng vẻ này, không giống người câm, ngược lại giống người điếc.
Xem ra là rất giận rất giận rồi.
Lục Vân Sơ khổ não, bỗng nhiên hắt hơi một cái, đành phải lau khô người, thay y phục trước đã.
Nàng ôm đống đồ này nhảy chân sáo vào phòng trong, mọi thứ xong xuôi hết rồi Văn Triển vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ là trốn trong góc nào đó giận dỗi?
Lục Vân Sơ sờ không ra tính tình của Văn Triển, nếu là giận thì còn đỡ, cùng lắm là không để ý đến nàng, chỉ sợ hắn cảm thấy mình bị phản bội, bóng ma tâm lý càng thêm nặng nề thì phải làm sao?
Không được, phải đi tìm hắn.
Lục Vân Sơ cầm rượu thuốc, đổ lên mắt cá chân, nhăn nhó xoa một hồi, cảm thấy không còn đau lắm, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Văn Triển.
Vừa động, Văn Triển đã bước vào phòng trong.
Tay hắn xách theo lồng ấp không biết lấy từ đâu ra, bước nhanh đến bên cạnh Lục Vân Sơ, đặt lồng ấp trước giường.
Lục Vân Sơ ngây ngốc nhìn lồng ấp: "Vừa rồi chàng đi làm cái này à?"
Văn Triển gật đầu, chỉ chỉ tóc nàng.
Tóc Lục Vân Sơ vừa dài vừa dày, dù cho đã dùng khăn lau qua, vẫn ẩm ướt, vào lúc trời thu mưa này, cứ để như vậy rất có thể sẽ bị đau đầu.
Văn Triển ra hiệu cho nàng buông tóc xuống, dùng lồng ấp hong tóc.
Lục Vân Sơ vẫn còn lo lắng chuyện Văn Triển giận, đầu óc chưa kịp xoay chuyển, ngoan ngoãn cúi người xuống.
Văn Triển cong cong khóe mắt, vỗ vỗ mép giường, bảo nàng nằm lên đó.
Lục Vân Sơ hoàn hồn, "Ờ ờ" hai tiếng, lăn qua, nằm trên giường, đầu hướng ra mép giường, buông tóc xuống theo mép giường.
Văn Triển nâng lồng ấp đến gần, vén tóc nàng lên, từng chút từng chút giúp nàng hong khô.
Lục Vân Sơ không nhìn thấy nét mặt và động tác của hắn, chỉ có thể cảm nhận hắn đang dịu dàng vuốt ve tóc mình.
Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, cẩn thận dè dặt lần nữa nhắc đến chuyện đó: "Văn Triển, ta có thể giải thích."
Giọng nói vừa dứt, tay Văn Triển ngừng động tác vuốt ve.
A, không nên nhắc đến, lại chọc hắn giận rồi sao?
Lục Vân Sơ đang định lật người bò dậy, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có xúc cảm mềm mại.
Là Văn Triển nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.
Trái tim đang bồn chồn lo lắng của Lục Vân Sơ kỳ diệu thay chỉ trong nháy mắt được an ủi.
Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, định bò dậy xem thần sắc của hắn, Văn Triển lại đưa quyển sổ đến trước mặt nàng, cắt ngang động tác của nàng.
—— Ta không giận.
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào chữ, không dám tin.
Văn Triển thu hồi quyển sổ, nàng nghe được tiếng bút chạm vào giấy sột soạt.
Quyển sổ lại được đưa đến trước mặt nàng.
Hắn không hề tỏ vẻ chán ghét lại viết một lần nữa: Ta không giận.
Tâm tình Lục Vân Sơ bị sáu chữ này khuấy đảo long trời lở đất.
Nàng nghĩ đến lúc Văn Triển được cứu, nàng vẫn còn đề phòng, Văn Triển lại phản ứng bình thản, giống như con rối không có cảm xúc. Sau đó nàng mang theo thiện ý tiếp cận hắn, hắn cũng không có ý bài xích, hắn vẫn luôn ôn hòa đối đãi với nàng như vậy, chưa từng thay đổi.
Nghĩ đến sự sắp đặt của cốt truyện, trong lòng Lục Vân Sơ chua xót, hắn luôn bị bạc đãi, nhưng hắn chưa từng oán hận, bất bình, ngay cả khi Văn Giác rõ ràng có cầu cạnh hắn, thái độ cũng không biểu hiện ra chút cầu cạnh nào, hắn vẫn điềm tĩnh, dường như tất cả đều chẳng liên quan đến mình.
Vậy còn hai kiếp trước thì sao? Nếu Văn Giác chịu ra tay cứu hắn một phen, nữ phụ còn chút lương tri, không để bệnh tình của hắn thêm trầm trọng, thì hắn đã chẳng rơi vào kết cục bi thảm như thế.
Rõ ràng biết tất cả đều là cốt truyện, nhưng Lục Vân Sơ vẫn phẫn uất không thôi, nàng tức đến suýt khóc, vùng dậy khỏi giường: "Sao chàng có thể không tức giận chứ!"
Văn Triển không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy, tay còn đang giơ giữa không trung chưa kịp rụt về.
Lục Vân Sơ thuận tay túm lấy tay áo hắn: "Chàng phải tức giận mới đúng, tại sao chàng lại không tức giận?"
Nàng vừa áy náy vừa phẫn nộ, giọng nghẹn ngào, dọa cho Văn Triển không dám nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 26
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...