Lục Vân Sơ trợn mắt: "Chuyện của phu thê bọn ta, đến lượt huynh quản sao?"
Văn Giác cứng họng.
Hắn ta mấp máy môi vài lần, rốt cuộc chẳng tìm được lời nào để phản bác, bèn giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi, tiếp tục nói: "Ta nhận được tin của thị vệ, lập tức cưỡi ngựa nhanh chóng đến đây, chính là để xử lý chuyện này. Gặp được ngươi rồi, vừa hay hỏi cho rõ ràng."
Câu này nghe cũng có chút lương tâm, đúng là nam chính quân tử như trong tiểu thuyết.
Lục Vân Sơ nói: "Được rồi. Mà, Liễu Tri Hứa đâu?"
Văn Giác khựng lại: "Nàng ấy đi phía sau, lát nữa sẽ tới."
Lục Vân Sơ gật đầu, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kỳ quái của hắn ta, bỗng nhiên hỏi: "Vẻ mặt vừa rồi của huynh bị nàng ấy thấy rồi à?"
Chẳng những nhìn thấy, mà còn ngửi thấy, còn bị nàng ấy ghét bỏ lùi lại mấy bước tránh xa. Nhưng Văn Giác dĩ nhiên không thể nói cho Lục Vân Sơ biết, hắn ta nghiến răng cười nói: "Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều."
Chậc chậc chậc, đây chính là nam chính bá đạo thời xưa mà, đáng sợ quá đi.
Lục Vân Sơ tỏ vẻ thờ ơ, khiến Văn Giác tức đến nổi gân xanh, làm nàng bất giác nảy ra một ý nghĩ: Nàng không thể g.i.ế.c nam chính, nhưng nếu chọc tức nam chính đến chết, có phải thế giới cốt truyện cũng sụp đổ hay không.
Nếu Văn Giác biết được suy nghĩ lúc này của nàng, có lẽ thật sự sẽ tức chết.
Không lâu sau, Liễu Tri Hứa đến. Hai người chào hỏi nhau, hàn huyên một hồi, Liễu Tri Hứa liền lên lầu dọn đồ đạc.
Thời gian cũng vừa khéo, lòng non của Lục Vân Sơ vẫn còn om trong nồi, cơm cũng đã hấp xong, nàng liền quay về bếp xào và chiên giòn phần lòng còn lại thành hai món ăn nhỏ.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, bữa tiệc lòng non có thể dọn lên bàn.
Cơm trắng nóng hổi, thơm phức, mặt trên phủ một lớp lòng non đỏ au bóng mỡ, một đĩa lòng khô, một đĩa lòng xào, đúng là biến tấu lòng non thành ba kiểu khác nhau.
Văn Triển và Lục Vân Sơ ngồi cạnh nhau, chuẩn bị ăn cơm.
Văn Triển không vì vừa rồi nhìn thấy hình dạng thật của lòng non mà mất khẩu vị, hắn có khẩu vị tốt, cái gì cũng ăn ngon lành.
Lục Vân Sơ càng không, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm béo ngậy đặc trưng của lòng non cũng đã chảy nước miếng.
Người duy nhất bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ đối với lòng non, đương nhiên chỉ có Văn Giác.
"Sao các người lại ăn thứ này được!" Hắn ta chạy từ trên lầu xuống, không thể tin nổi nhìn Lục Vân Sơ: "Ngươi thường xuyên cho đệ ấy ăn những thứ này à?"
Lục Vân Sơ chẳng buồn để ý đến hắn ta. Liễu Tri Hứa vội vàng chạy theo xuống, ngăn Văn Giác lại, khuyên can vài câu.
Lục Vân Sơ vẫn rất thân thiện với Liễu Tri Hứa: "Liễu cô nương có đói không, hay là ngồi xuống cùng ăn chút gì đi?"
Liễu Tri Hứa cũng không từ chối, sau khi nói lời cảm ơn thì ngồi xuống.
Bỏ lại Văn Giác đứng đó mặt đỏ tía tai, ấp úng nói: "Cô có biết đây là cái gì không? Đây chính là... Đây chính là..." Cuối cùng vẫn không nói ra những từ ngữ khiến hắn ta nhớ lại liền thấy ghê tởm.
Hắn ta thở dài, ngồi xuống chỗ còn trống, quyết định bàn bạc với Lục Vân Sơ trước, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, không thể trì hoãn.
Thế là Lục Vân Sơ vừa nói chuyện vừa ăn cơm với hắn ta.
Lòng non om không cay, độ tê vừa phải, lớp màu đỏ bóng loáng trên bề mặt là nhờ công của tương đậu và tương đỏ, lòng non được bao bọc bởi lớp dầu bóng loáng, rung rinh như thạch, đặt lên cơm trắng, màu đỏ trắng tương phản, khiến người ta thèm thuồng.
Lục Vân Sơ rót cho Văn Triển một bát nước ấm, để hắn rửa sạch dầu mỡ rồi ăn.
Văn Triển gật đầu, nếm thử miếng lòng non đầu tiên.
Lớp mỡ bên trong lòng non béo ngậy được làm sạch sẽ, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng khi thưởng thức. Trước khi xuống chảo, lòng đã được chần qua nước sôi với đại hồi để khử mùi hôi, sau đó được hầm với các loại gia vị thơm cay, cùng với dầu thù du thanh nhẹ mà không cay, khi ăn vào không còn chút mùi tanh nào nữa.
Lòng non rất dai, vỏ ngoài trơn nhẵn mỏng nhẹ, khi nhai lại rất dai, nhai lâu không nát, càng nhai hương thơm của mỡ béo càng đậm đà.
Chẳng ai có thể cưỡng lại niềm vui mà chất béo mang lại, Văn Triển càng thích cảm giác này. Hắn vốn quen ăn thanh đạm, nay người đã khỏe hơn một chút, liền buông thả, chỉ thích ăn tinh bột và chất béo.
Hắn vùi đầu ăn ngấu nghiến, miếng nọ tiếp miếng kia, động tác nhanh nhẹn, cơm trắng cứ thế vơi dần đi.
Lục Vân Sơ đang nói chuyện với Văn Giác, mặc kệ hắn, còn Văn Giác thì mí mắt cứ giật giật, trong lòng không ngừng thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta thấy cảnh này có chút xót xa, không nỡ nhìn thẳng, bèn dời mắt đi, rồi lại nhìn thấy Liễu Tri Hứa cũng đang vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Lòng non chắc nịch hầm lâu không nát, càng hầm càng ngót, càng đậm đà, dù đã được tẩm ướp qua mười tám loại gia vị, vẫn giữ được mùi thơm béo ngậy đặc trưng của nó. Khác với mỡ thịt, hương thơm của lòng non đậm hơn, béo hơn, lan tỏa khắp khoang miệng, dư vị còn lưu luyến một chút ngọt ngào thanh mát.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 129
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...