Liễu Tri Hứa hoàn toàn vứt bỏ sĩ diện, nhanh chóng thưởng thức, dù sao nàng ấy dùng thân phận giả, chẳng ai biết mình cả.
Còn bên này Lục Vân Sơ nhắm vào thịt bò trên bàn.
Thịt bò thời cổ đại là nguyên liệu quý hiếm, Văn Giác đã bày ra yến tiệc, nàng phải nhân cơ hội ăn cho đã.
Nàng dùng đũa chung gắp vài miếng thịt bò vào bát mình, ấn thịt bò xuống nước dùng, thịt bò kèm mỡ dưới hơi nóng của nước dùng, mỡ chảy ra một nửa, ăn vào tươi ngon béo ngậy, đậm đà.
Bên kia, Văn Triển cũng bắt chước y hệt, khiến Văn Giác giật giật khóe mắt.
Éo le là hắn ta còn phải cụng ly, xã giao với mọi người, từ lúc bắt đầu yến tiệc đến giờ chưa ăn miếng nào, chỉ toàn phát biểu cảm nghĩ, uống cả bụng rượu.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ ăn uống no say, mồ hôi mỏng phủ khắp người, lười biếng chờ cốt truyện chạy hết để về nhà ngủ một giấc thì Văn Giác cuối cùng cũng xã giao với mọi người xong một lượt, chuẩn bị động đũa.
Đũa còn chưa chạm đến thức ăn, một trận gió lạnh ào ạt thổi qua, thích khách mặc áo đen theo trận gió này lướt vào đại sảnh, đao quang lạnh lẽo.
Phong vân đột biến.
Vẻ mặt Văn Giác lạnh tanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng, thoáng hiện vẻ hung tợn.
Quả là một vụ ám sát trắng trợn.
Liễu Tri Hứa xem xét tình hình, lặng lẽ xua tay, ra hiệu cho ám vệ không được lộ diện.
Bình tĩnh quan sát, không dấn thân vào chuyện rắc rối.
Khách khứa kinh hãi, giữa cơn hỗn loạn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, suy tính vở kịch hay ho này là do ai bày ra, nếu thành công, họ phải làm sao để ngư ông đắc lợi.
Lục Vân Sơ… Lục Vân Sơ thầm nghĩ: Giờ phút nào rồi mà các người còn đứng im như tượng, nét mặt biến đổi đủ kiểu!
Nàng nào giống đám người chỉ uống rượu không động đũa kia, vừa ăn cơm no, sức lực tràn trề, "ầm" một tiếng, lật đổ cả bàn tiệc.
Cả bàn đồ ăn đổ lên người thích khách, cũng làm cho đám người đang ngơ ngác tỉnh cả lại.
"Có thích khách!" Tiếng thét thất thanh cuối cùng cũng vang lên, hiện trường rối loạn.
Lục Vân Sơ nhanh nhẹn, lao vào hiện trường trước tiên, chạy đến bên cạnh Văn Triển, kéo hắn lùi lại phía sau.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra tình tiết hôm nay là gì. Dù sao tình tiết cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần tránh xa ra càng tốt, kẻo bị liên lụy oan uổng.
Nàng né tránh nhanh chóng, nhưng hiện trường quá hỗn loạn, người đạp ta ta dẫm người, người va vào ta ta đụng người, bất cẩn va phải một tấm thân cứng ngắc.
Ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt Văn Giác còn dính máu, quay đầu nhìn nàng với ánh mắt giận dữ: "Lục Vân Sơ!" Trông như đang nuốt một bụng lời lẽ khó nghe, chuẩn bị mắng chửi nàng.
Lục Vân Sơ chẳng muốn để ý đến hắn ta, lát nữa nữ chính sẽ bị bắt, nam chính không bận đi cứu nữ chính, ở đây dây dưa với nàng làm gì.
Nàng nhớ phân đoạn này là nữ chính bị bắt, nam chính cứu nàng ấy, nữ chính vốn luôn cảnh giác, lần đầu tiên động lòng với nam chính.
Nàng quay đầu lại, thấy Liễu Tri Hứa sắp bị thích khách bắt được.
Nàng kêu lên một tiếng "ối", kéo Văn Triển định tiếp tục chạy ra ngoài.
Thế nhưng Văn Giác lại không để nàng đi, một bên vung đao c.h.é.m thích khách, một bên gầm lên: "Ngươi kéo hắn làm gì! Buông hắn ra!"
Đường đi bị chặn, Lục Vân Sơ suýt nữa trợn trắng mắt, đẩy mạnh Văn Giác ra, giữa lúc hỗn loạn, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn vang lên: "Dừng tay!"
Lục Vân Sơ cùng mọi người theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một tên thích khách kề d.a.o vào cổ Liễu Tri Hứa, giọng khàn khàn: "Nếu còn không dừng tay, đừng trách ta không nương tay."
Lời thoại quen thuộc biết bao, nếu không nhầm thì lúc này đây, Văn Giác đứng đối diện với nữ chính sẽ hoàn toàn sững người, sau đó thích khách sẽ cười gian xảo nói: "Nghe nói mỹ nhân da thịt như ngọc, ta sờ vào cũng thấy mềm mại, khó trách Văn công tử… ha ha, ai mà chẳng muốn được gần gũi."
Sau đó nam chính buông trường kiếm xuống, bất lực nói với thích khách: "Tha cho cô nương đó, ngươi muốn gì ta cũng cho."
Sự phòng bị bấy lâu nay của nữ chính dành cho hắn ta, cuối cùng cũng tan vỡ vào khoảnh khắc này.
Quả nhiên, thích khách cười gian nói: "Nghe nói mỹ nhân da thịt như ngọc, ta sờ vào cũng thấy mềm mại, khó trách Văn công tử... ha ha, ai mà chẳng muốn được gần gũi."
Còn nam chính đứng đối diện với thích khách… Khoan đã, nam chính đâu rồi?
Lục Vân Sơ nhìn sang bên cạnh, Văn Giác vừa rồi bị nàng dùng sức đẩy ra, loạng choạng vài bước, trong lúc hỗn loạn c.h.é.m c.h.ế.t một tên thích khách lao đến, lúc này mới đứng vững lại.
Còn người đứng đối diện với nữ chính… là, là nàng?!
Khoan, có gì đó sai sai!
Nàng cảm thấy mình buông tay đang nắm Văn Triển, xoay người đối mặt với thích khách, vô thức mở miệng.
Chết tiệt, sao nàng lại muốn nói lời thoại của nam chính vậy?!
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 40
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...