Nàng nói: "Không cần phải vậy đâu". Nào có nghiêm trọng đến thế.
Nàng dịu dàng quá, tốt với mình quá. Văn Triển cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết.
Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu lên, hắn liền dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào nàng.
"Sau này đừng uống nhiều như thế nữa." Lục Vân Sơ bỏ qua chuyện này: "Giờ cũng coi như biết tửu lượng của mình rồi."
Văn Triển rụt cổ, gật đầu.
Lục Vân Sơ cứ nghĩ chuyện này trôi qua rồi, làm những việc thường ngày như mọi khi, đến tối tắm rửa xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Văn Triển mãi vẫn chưa tới.
Đợi đến lúc nàng buồn ngủ không chịu được nữa, Văn Triển mới lềnh bềnh lại gần giường, cẩn thận đưa quyển sổ đến trước mặt nàng.
—— Ta còn có thể ngủ cùng nàng không?
Lục Vân Sơ ngẩn người: "Đương nhiên rồi."
Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường, mượn ánh đèn dầu viết một dòng chữ.
—— Vậy ta còn có thể dính lấy nàng không?
Lục Vân Sơ trố mắt nhìn hắn, mặt Văn Triển nóng bừng như sắp bốc khói, xấu hổ không dám nhìn nàng.
"Ờ, đương nhiên."
Văn Triển lại thở phào, nằm sát bên nàng.
Lục Vân Sơ tưởng lần này coi như xong rồi, đang định nhắm mắt ngủ thì quyển sổ nhỏ của Văn Triển lại xuất hiện trước mắt.
—— Vậy còn có thể…
Sau chữ "có thể" là một mảng đen sì, hẳn là đã viết rồi lại vội vàng gạch đi.
Lục Vân Sơ nhìn kỹ, đằng sau mảng đen kịt có hai chữ bé xíu "hôn không?".
Lục Vân Sơ: …
"Được được, cái gì cũng được." Nàng bất lực nói: "Ta thật sự không giận, ta thề với trời."
Tay Văn Triển cứng đờ, khựng lại rồi cẩm quyển sổ.
Lục Vân Sơ thấy hắn yên tĩnh rồi, đang định ngủ thì bỗng nhiên một sinh vật mềm mại to lớn áp sát lại, ôm lấy nàng, còn vô cùng tự nhiên cọ cọ đầu vào người nàng.
Lục Vân Sơ sững sờ.
Văn Triển khổ sở suy nghĩ cả buổi chiều, thấy bản thân rất áy lỗi về hành động trâng tráo lúc say, nhưng suy đi tính lại mới phát hiện, loại hành động điên rồ khi say này thường là những điều người ta sớm đã muốn làm.
Thấy Lục Vân Sơ không phản ứng, hắn bèn thật cẩn thận ghé đầu lại gần, áp vào má nàng.
Môi hắn rất mềm, lực đạo lại nhẹ, ngưa ngứa, nói gì là rung động, Lục Vân Sơ không bật cười đã là rất nể mặt rồi.
Nàng quay sang nhìn Văn Triển, Văn Triển ở rất gần, rõ ràng đèn dầu leo lét, mà mắt hắn lại sáng lấp lánh, khóe môi cong lên, cười như mèo con trộm được cá khô.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, cười nói: "Chàng thật là... chàng thay đổi nhiều quá."
Văn Triển không cười nữa, khóe môi xụ xuống, ánh sáng trong mắt cũng tắt ngấm, lông mày hơi nhíu lại, cẩn thận nhìn nàng.
Lục Vân Sơ giải đáp thắc mắc của hắn: "Trở nên nũng nịu, mềm mỏng, còn dính người."
Văn Triển "xoạt" một cái ngồi dậy, quỳ gối bên cạnh nàng, nắm tay nàng, viết lên lòng bàn tay nàng: Ta sẽ sửa ngay.
"Ai bảo chàng sửa?" Lục Vân Sơ nắm ngược lại cổ tay hắn: "Ta thích chàng như vậy, rất thả lỏng, rất bám người, giống như rời ta là không sống nổi ấy."
Văn Triển ngẩn người, nào chỉ là như thể, sự thật đúng là như vậy mà.
Hắn còn chưa kịp vui mừng, Lục Vân Sơ đã kéo hắn ngã nhào lên người mình: "Tốt lắm, ta cũng thích dính nhau như sam."
Văn Triển còn chưa kịp vui mừng, thân thể cứng đờ liền mềm nhũn ra.
Bỗng nghe nàng nói tiếp: "Chỉ là, trở nên như vậy cũng có một khuyết điểm."
Hắn lại trở nên căng thẳng, chống khuỷu tay lên, không để trọng lượng cơ thể đè lên người nàng.
Tư thế này khiến tóc hắn từ phía sau trượt xuống trước mặt, mát lạnh, óng ánh như lụa, lướt qua người hơi ngứa.
Khi hắn căng thẳng, lông mày sẽ hơi nhíu lại, mang theo một nét u sầu mờ ảo như khói, cùng với gương mặt này, trông hắn lạnh lùng, mong manh như tuyết tan.
Thật khó tưởng tượng một người như vậy khi gặp nàng lại biến thành một sinh vật bám người cỡ lớn, cứ dính lấy nàng mà làm nũng, còn dùng đầu dụi vào hõm vai nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên thơm chụt một cái để bày tỏ yêu thương.
Lục Vân Sơ ngứa cả hàm răng, nhe răng cười: "Trở nên như vậy—"
Nàng kéo Văn Triển lại, lật người ngồi lên trên người hắn, nhìn xuống mà nói: "Là sẽ bị khi dễ đó."
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển thật ra vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, nếu không tại sao lại dính người như lúc say, thật sự khiến nàng được chứng kiến cái gọi là dây dưa triền miên đến tột cùng.
Văn Triển là một người rất kiệm lời, trước đây khi bộc lộ cảm xúc cũng rất dè dặt, hôm nay lại giống như đem hết sự nũng nịu của cả đời ra mà làm nũng, quấn lấy nàng hết lần này đến lần khác, nhất định phải để nàng cũng cảm nhận được một lần cái cảm giác say rượu.
Lục Vân Sơ nâng cằm hắn lên, mệt mỏi nói: "Chàng làm sao vậy?" Hình như vì say rượu mà mất mặt, cái bụng mềm mại của Văn Triển sau khi hoàn toàn bại lộ liền không còn che giấu nữa, nghĩ sao làm vậy, dù sao cũng không còn đường quay lại.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 184
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...