Lục Vân Sơ nuốt nước miếng. Tối qua ư? Chẳng lẽ tối qua Hạc lão đã do dự không biết nên theo hướng bắc hay hướng nam, cứ lặp đi lặp lại ảnh hưởng đến cốt truyện, đến sáng nay khi quyết định theo hướng nam, thì một góc của cốt truyện đã bị phá hủy, giống như hiệu ứng domino, liên tiếp kéo theo, ảnh hưởng đến một mảng lớn.
Nàng nói: "Phải, có lẽ huynh bị bệnh não đấy."
Văn Giác, kẻ đáng lẽ phải nổi đóa lên, lại cười: "Ai biết được ý nghĩ đó có quay lại không, muội nói năng cẩn thận chút đi, nhỡ ta lại muốn g.i.ế.c muội thì sao?"
Lục Vân Sơ trợn mắt, cái giọng điệu này, đúng chất rồi.
Nàng quay đầu bỏ đi. Lời nói của Văn Giác khiến nàng suy nghĩ, nếu nam chính đã thay đổi, thì Văn Triển nhất định cũng đã thay đổi, hôm nay hắn bất thường như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến sự thay đổi của cốt truyện? Lần trước là do vết thương đã lành, lần này thì sao?
Nàng chưa đi được mấy bước thì bị Văn Giác gọi lại.
"Này!"
Vô phép tắc thật, Lục Vân Sơ đảo mắt, quay lại lườm hắn ta.
Hắn ta chẳng mảy may để tâm: "Muội đối xử tốt với đệ ấy một chút."
Lục Vân Sơ sững sờ.
Hắn ta thu lại vẻ mặt, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có, cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Sơ bỗng cảm thấy có chút bi thương: "Số mệnh đệ ấy nhiều trắc trở, là một kẻ số khổ."
Lục Vân Sơ ấp úng lên tiếng: "Huynh…" Thật ra cũng không cần hỏi, bọn họ đều biết đang nói đến ai.
Giọng hắn ta rất nhỏ: "Ta biết rõ nỗi khổ của đệ ấy, nhưng chưa từng thực sự cứu giúp đệ ấy. Ta không hiểu, giống như ta không hiểu vì sao lại muốn g.i.ế.c muội."
Lục Vân Sơ im lặng hồi lâu, rồi quay người đi về phía hắn ta: "Huynh biết chuyện gì đã xảy ra với Văn Triển sao?"
Văn Giác gật đầu.
Nàng lại tiến gần thêm một bước, có chút gấp gáp nắm lấy y phục của hắn ta: "Huynh có thể nói cho ta biết được không?"
Văn Giác lại lắc đầu: "Ta không phải người tốt. Ta muốn đối tốt với A Triển, nhưng chưa bao giờ làm được." Hắn ta nói: "Nhưng trong lòng ta hiểu rõ đúng sai tốt xấu, giống như bây giờ, ta hiểu có vài chuyện phải để đệ ấy tự mình nói với muội thì hơn. Vì vậy, không được."
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào hắn ta, rất nghiêm túc nhìn vài lần: "Huynh thay đổi rồi."
Văn Giác lắc đầu: "Không."
Lục Vân Sơ gật đầu, đang định nói gì đó thì lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng quay đầu lại thì thấy Văn Triển đang đứng ở hành lang.
Ánh mắt hắn rơi vào tay nàng, Lục Vân Sơ vội vàng buông tay ra. Lục Vân Sơ không cho rằng đây là một cảnh hiểu lầm cẩu huyết, bất kỳ ai cũng sẽ không hiểu lầm gì giữa nàng và Văn Giác, hai kẻ cứ gặp nhau là cắn xé.
Văn Triển quả thực không để ý, hắn mỉm cười dịu dàng, đi về phía này.
Văn Giác gật đầu với hắn.
Lục Vân Sơ đang định kéo Văn Triển đi thì Văn Triển lại lắc đầu với nàng, đưa cho nàng một tờ giấy không biết tìm từ đâu ra: Ta muốn nói chuyện với huynh ấy.
Sau khi tuyết ngừng rơi, thế giới chìm vào một sự sạch sẽ và yên bình dịu êm.
Không hiểu sao, sau khi gặp Văn Triển, trong lòng Văn Giác cảm thấy có chút khó chịu, dường như tất cả sự quan tâm và để ý trước đây của mình, trong bóng tối đều đã biến chất.
Hắn ta nói: "Đây là lần đầu đệ tìm ta để trò chuyện."
Văn Triển mỉm cười.
Văn Giác không cho rằng Văn Triển có chuyện quan trọng gì để nói với mình, nên hắn ta liền mở lời trước: "Đệ muốn đi cùng nàng sao?"
Văn Triển gật đầu.
Lần này hắn ta không giống như trước, không hề có sự phản đối hay chất vấn nào, chỉ gật đầu nói: "Được." Tình hình tương lai bất định, không biết khi nào mới gặp lại, hắn ta nói: "Chúc đệ ngày sau được như ý nguyện."
Văn Triển có chút ngạc nhiên, viết trên giấy: Huynh còn nhớ nguyện vọng của ta sao?
Văn Giác lắc đầu: "Trước đây không nhớ, đêm qua không biết sao lại đột nhiên nhớ ra. Nhớ lại hồi trước, chúng ta lén lên đài chiêm tinh, ta nói ta muốn sau này làm nên đại nghiệp, triển khai hoài bão, còn đệ lại nói muốn sống một cuộc đời an nhàn, vui thú điền viên, một căn nhà nhỏ và một con mèo."
Văn Triển không ngờ còn có người nhớ đến những lời nói trẻ con của mình lúc nhỏ, khẽ cười thành tiếng.
Văn Giác thấy lòng chua xót: "Lúc đó cười đệ ngốc, cũng cười chính mình si tâm vọng tưởng, không ngờ vòng vo tam quốc, vận mệnh thay đổi, lại thành ra nông nỗi này."
Văn Triển viết: Trời thương xót.
Trời mới không thương xót, nếu thương xót thì đã không thành ra như bây giờ. Văn Giác muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài: "Đệ lúc nào cũng vậy, nhẫn nhịn, chuyện gì xảy ra cũng không hề bực tức."
Văn Triển lắc đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Văn Giác, hắn viết: Đệ từng bực tức rồi.
Văn Giác nhướn mày, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Văn Triển liền viết tiếp lên giấy: Lúc huynh cãi nhau với Lục Vân Sơ, đệ bực mình lắm.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 156
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...