Nàng bước vào phòng, tiện tay đặt chậu đồng lên kệ hoa cạnh cửa, lúc này mới nói tiếp: "Huynh có chút xíu tự trọng không, cứ nghĩ một đằng làm một nẻo, cả thế giới phải chiều theo ý huynh sao?"
Văn Giác ngơ ngác: "Ta làm sao, ta chỉ muốn tìm hắn nói chuyện chút thôi mà."
"Vậy huynh có thể sáng sớm tinh mơ xông vào viện người ta, không có nha hoàn thì mặc kệ thông báo, đ.â.m thẳng vào phòng à?"
Văn Giác không thấy mình làm gì sai, bị Lục Vân Sơ mỉa mai, bỗng chốc nổi cáu, đang định cãi nhau với nàng, khóe mắt bất chợt liếc thấy cái túi thơm đặt trên kệ hoa.
"Cái… cái này…"
Lục Vân Sơ lúc này mới phát hiện ra trên kệ hoa còn có một cái túi thơm. Chắc là hôm ấy Văn Triển vứt đại xuống đất, rồi nàng nhặt lên, tiện tay để ở đây.
Nàng nhướn mày: "Sao, muốn lấy lại à?"
Mặt Văn Giác đỏ bừng, nghiến răng: "Đương nhiên không." Hắn ta giải thích: "Thứ quan trọng như vậy, sao ngươi không cất giữ kỹ càng, để ở đây là sao?"
Lục Vân Sơ một tay giữ chậu đồng, một tay cầm túi thơm, tỉnh queo nói: "Quan trọng sao? Huynh thấy hiếm hoi đó thôi."
"Lục Vân Sơ!" Hắn ta lại không nhịn được nổi giận, nhưng rất nhanh liền đè xuống, giải thích: "Với hắn… e là cũng quan trọng, đây là túi thơm mẫu thân tặng hắn… lúc sinh thần."
Trên mặt Lục Vân Sơ hiện lên vẻ kinh ngạc, lật túi thơm, quả nhiên ở mặt sau thấy mấy dòng chữ nhỏ, thêu tên lúc nhỏ của hắn… và lời chúc sinh thần.
"Tháng giêng mười lăm…" Lục Vân Sơ đọc to: "Tết Nguyên Tiêu?"
Văn Giác ngẩn người, rõ ràng nhớ túi thơm, lại quên sinh thần Văn Triển. Hắn ta lẩm bẩm: "À phải, Tết Nguyên Tiêu, sao ta chả nhớ gì…"
Câu lỡ miệng của hắn ta khiến Lục Vân Sơ thấy chua xót, có thể tại sao, tất nhiên chỉ tại Văn Triển vốn là nam phụ, thế nên nam chính nhớ rõ lai lịch của túi thơm, nhớ rõ hoa văn của nó, lại quên mất tin tức của người mang nó.
Văn Giác lắc đầu, gán bỏ suy nghĩ rối loạn, vòng qua Lục Vân Sơ tiến vào phòng.
Lục Vân Sơ đặt chậu nước xuống đất, vội vàng theo sau: "Huynh làm gì đấy, chàng vừa mệt lắm, giờ đang nghỉ, huynh thần kinh hả."
Lời mắng nhiếc của nàng chưa dứt, Văn Giác sững người tại chỗ.
Hắn ta nhìn Văn Triển trên giường, tóc đen xõa tung, trung y xộc xệch, ướt nhẹp dính vào mặt, lớp ửng hồng khác thường còn chưa phai đi, bất lực nằm nghiêng, toàn thân như đã bị tàn phá.
Hắn ta không thể tin lui ra sau mấy bước, cứ như bị sét đánh trúng vậy.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi vậy mà... làm sao ngươi có thể?" Hắn đột ngột quay lại nhìn Lục Vân Sơ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Ta làm sao?" Lục Vân Sơ khó hiểu.
Môi hắn ta mấp máy hai chữ: "Vô sỉ."
Lục Vân Sơ càng thêm hoang mang, lôi hắn ta ra ngoài phòng đề phòng làm ồn Văn Triển nghỉ ngơi: "Huynh đang nói xàm gì vậy?"
Văn Giác vặn tay hất tay nàng ra: "Đừng có lôi lôi kéo kéo." Chuyện này quá mức chấn động, hắn ta thật sự không nhịn được: "Tuy hai người là phu thê, nhưng mà, nhưng mà căn bản không phải phu thê chân chính, sao ngươi có thể…"
Lục Vân Sơ: "Hả?"
Hắn ta nói xong liền tiu nghỉu cúi đầu, cả người như bị rút hết sức lực: "Ta, ta lúc ấy quá tức giận, liền mặc kệ hắn cưới vợ, tự mình nhận nhiệm vụ chạy ra ngoài trốn tránh. Ta nghĩ hắn không nghe lời khuyên, nhất định sẽ hối hận." Hắn ta trông cực kỳ đau buồn: "Ta không nên giận dỗi. A Triển… A Triển hắn là người như vậy, sao có thể bị nữ nhân như thế…"
Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, giơ tay lên chính là một đấm: "Ngươi cút cho ta!"
Văn Giác thất hồn lạc phách cút đi.
Lục Vân Sơ đi vào gian trong. Văn Giác giọng to, những lời đó Văn Triển chắc chắn nghe thấy.
Văn Triển nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nghiêng đầu sang nhìn nàng.
Lục Vân Sơ cạn lời nói: "Chắc là đầu óc huynh ấy có bệnh, vậy mà lại nghĩ ta ‘làm hư’ chàng."
Văn Triển bỗng dưng ho sặc sụa, nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lục Vân Sơ vội vàng ngậm miệng, lo lắng đỡ hắn, lại thấy khóe miệng hắn nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, thì ra không phải bị bệnh, mà là bị lời nói của Văn Giác và Lục Vân Sơ chọc trúng.
Lục Vân Sơ rất áy náy, ngồi xuống bên giường, nhìn thân thể gầy yếu của hắn, bỗng nhiên nắm chặt cái túi thơm trong tay áo.
Văn Triển tùy ý ném túi thơm sang một bên như vậy, chắc chắn là có hồi ức không tốt đẹp, vậy thì nàng sẽ dùng ký ức tốt đẹp che lấp những hồi ức không tốt đó.
Đối với nhân vật chính và cốt truyện thì sinh thần của hắn không quan trọng, nhưng đối với nàng thì không phải. Nếu trên đời không ai để ý, vậy thì để nàng để ý.
Rằm tháng giêng, nàng muốn tổ chức sinh thần cho Văn Triển thật tốt.
Văn Triển mơ màng mở mắt, có chút chưa kịp phản ứng.
Không biết vì sao, dạo gần đây hắn dần dần bắt đầu quen với việc ngủ. Những ngày tháng thao thức trằn trọc đã qua đi, khoảng thời gian từng có vô số ngày đêm mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối dường như chỉ là một giấc mơ.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 67
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...